Mặc Lệ Nga không dám chống đối.
Nàng tủi thân hít mũi một cái, đang định quỳ xuống thì lại bị Vân Khương Mịch kéo lên.
Thấy thế, suýt chút nữa Triệu hoàng hậu đã tức đến mức người ngã ngựa đổi!
“Vân Khương Mịch, ngươi đúng là quá to gan! Trong mắt ngươi có còn Hoàng hậu là bổn cung hay không? Hôm nay bổn cung không trị được ngươi đúng không?”
“Mẫu hậu đừng nóng giận, phải trái trắng đen xin cho con dâu nguy biện một câu, nếu không đúng… con dâu sẽ không cãi lại nửa lời!”
Vân Khương Mịch nhẹ nhàng mở miệng.
Nhìn đôi môi của nàng, sao có thể nói ra lời trong lòng?
Triệu hoàng hậu: “… Được, bổn cung nghe một chút xem ngươi làm sao nguy biện!”
“Không bằng chúng ta đi qua cung Khôn Ninh rồi nói?”
Vân Khương Mịch nhìn đống đồ vật ngổn ngang đầy đất: “Mẫu hậu là người đứng đầu hậu cung, mặt đất nơi đây hỗn loạn sẽ hạ thấp khí chất của người!”
Trong ngực Triệu hoàng hậu hơi thoải mái một chút.
Tuy nhiên sắc mặt vẫn không được tốt lắm: “Ngươi đừng hòng dối trá lấy lòng bổn cung, hôm nay bổn cung không thể tha cho ngươi!”
Lấy lòng bà ta?
Bà ta suy nghĩ đẹp thật!
Vân Khương Mịch liếc mắt.
Thấy nàng trợn trắng mắt không hề che giấu, trong lòng Triệu hoàng hậu lại nổi điên!
Quả thực tiểu tiện nhân này quá mức càn rỡ!
Nếu hôm nay không lột da nàng, mặt mũi của một Hoàng hậu như bà ta biết để ở đâu?
Tuy nhiên Triệu hoàng hậu còn chưa kịp mang Vân Khương Mịch đến cung Khôn Ninh để “xử trí” thì đã bị Tô Bính Thiện chặn lại giữa đường.
“Hoàng hậu nương nương.”
Tô Bính Thiện cung kính nói: “Hoàng thượng nói Minh Vương phỉ huỷ đi cung Tích Nguyệt là tội ác tày trời! Muốn nô tài mang Minh Vương phí đến Ngự thư phòng tra hỏi!”
Mặc Quốc Thiên lại nhúng tay vào chuyện này…
Trong lòng Triệu hoàng hậu rõ ràng, có lẽ hôm nay bà ta không thể làm gì tiểu tiện nhân này.
Kể từ đó, bà ta càng hận Vân Khương Mịch nghiến răng nghiến lợi!
Đối mặt với ánh mắt dương dương đắc ý của nàng, Triệu hoàng hậu tức đến độ đau timl “Hoàng thượng bận rộn việc triều chính, chuyện hậu cung chỉ là chuyện nhỏ, giáo dục con dâu hãy để bổn cung làm đi!”
Bà ta cắn răng nói: “Ngươi đi hồi bẩm Hoàng thượng, bổn cung biết nặng nhẹ! Hôm nay nương tử của lão Thất phạm phải sai lâm lớn, bổn cung sẽ không tha cho nàng, nhưng cũng sẽ không giết chết!”
Mấy từ cuối cùng nghiễm nhiên lại được rít ra từ trong kế răng!
Tô Bính Thiện sửng sốt: “Nương nương…”
“Đừng nói nữa! Bổn cung tâm ý đã quyết!”
Triệu hoàng hậu vung tay lên, tiếp tục đi đến cung Khôn Ninh.
Ngày thường bà ta luôn luôn thuận theo Mặc Quốc Thiên mọi nơi mọi lúc.
Thế nhưng hôm nay bà ta muốn phản nghịch một lần!
Trương ma ma tức đến ngất xỉu, cung Tích Nguyệt bị dỡ trần, đại biểu cho việc vị Hoàng hậu là bà ta bị đánh vào mặt.
Hôm nay nếu không thu thập Vân Khương Mịch, cái tên Triệu hoàng hậu của bà ta sẽ bị viết ngược lại!
Thấy Triệu hoàng hậu nổi giận đùng đùng rời đi, Tô Bính Thiện khó xử liếc nhìn Vân Khương Mịch, biểu cảm đồng tình: Minh Vương phi, người tự giải quyết cho tốt đi! Nô tài không cứu được ngài!
Vân Khương Mịch chớp mắt mấy cái: “Đưa Phụ Hoàng đến cung Khôn Ninh!
Tô Bính Thiện lặng lẽ gật đầu, không thể làm gì khác hơn là xoay người trở về Ngự thư phòng.
Đến cung Khôn Ninh, cơn giận của Triệu hoàng hậu vẫn chưa tiêu tan.
Thậm chí còn bởi vì Mặc Quốc Thiên chen vào mà càng thêm thịnh nộ, vừa vào cửa bà ta đã dặn dò cung nhân đập bình hoa xuống đất vỡ thành từng mảnh nhỏ.