Đêm hôm đó, sấm chớp ầm ầm không ngừng. Ngay cả Phong Bảo cũng bị tiếng động ở bên ngoài doạ cho sợ hãi đến mức luôn cuộn mình ở trong lòng của nàng.
Nghe Tống Tử Ngư nói như vậy, nàng cũng nhớ đến chuyện kỳ quái đêm hôm đó.
Hoá ra trận mưa cổ quái này lại là do tội nghiệt của Mặc Vân Khinh gây ra.
“Trên đời này, thật sự lại có…chuyện huyễn hoặc như vậy sao?”
Lời vừa nói ra, đột nhiên Vân Khương Mịch lại im miệng.
Nàng có thể từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên không đến đây, lại còn mang theo không gian vạn năng thần kỳ thì trên đời này còn có chuyện gì mà không thể xảy ra chứ?
Thấy nàng đột ngột dừng lại không nói, Mặc Phùng Dương nhìn nàng đầy vẻ nghi ngờ. Đúng lúc này, bả vai của Vân Khương Mịch bị người khác võ một cái: “Khương Mịch, thật là…
Nhất thời nàng nhẩy dựng lên hét chói tai: “A!”
Vân Khương Mịch vội quay đầu lại, nhìn thấy rõ người ở phía sau vỗ vai mình là ai, lập tức trừng mắt gào lên: “Huynh muốn tìm đường chết hả?”
Phản ứng của nàng hơi kịch liệt, ngược lại làm cho người phía sau hoảng sợ.
Thật là… chữ “trùng hợp” vừa đến bên miệng đã bị dáng vẻ hung thần ác sát của nàng doạ một trận.
Vẻ mặt Mặc Hàn Vũ hoảng hốt, nhìn thấy nàng trừng mắt giận dữ quát lớn, phải mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: “Khương Mịch, ngươi làm sao vậy? Ăn phải thuốc nổ hả?”
Loại rượu đó của Vân Khương Mịch đã thành công biến Mặc Hàn Vũ và Chu Vũ Oanh trở thành bằng hữu của nàng.
Nhất là Mặc Hàn Vũ. Tuy rằng là nam nhân nhà hoàng tộc nhưng lại rượu chè, ham chơi. Biết Vân Khương Mịch là cao thủ chơi xúc xắc, vài ba lần liên tục không chịu nhận thua, quyết định đi đến phủ Minh Vương quyết chiến đến tận khi trời sáng. Ai biết được mỗi một lần ra đi đều là hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đến khi trở về thì mặt xám mày tro giống như con gà trống bị thua trận.
Sau đó hắn ta coi như đã nhận rõ sự thật: hắn ta không phải là đối thủ của Vân Khương Mịch. Hắn ta là tuyệt thế cao thủ tung hoành trong “Giới xúc xắc” nhưng ở trước mặt nàng thì chính là một kẻ bại trận.
“Hàn vương, sao lại là huynh?”
Nhìn thấy là Mặc Hàn Vũ, lúc này Vân Khương Mịch mới vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, nghĩ lại mà sợ: “Ta còn cho rằng có ma nữa!”
Mặc Hàn Vũ: “Bổn vương giống ma?”
“Sao lại không giống?”
Vân Khương Mịch cả vú lấp miệng em: “Huynh chính là con ma cờ bạc, ma men!”
Mặc Phùng Dương đứng một bên khế cười, Tống Tử Ngư lại bày ra vẻ mặt thản nhiên ngươi có phải cũng hung dữ với ngươi như vậy không hả?”
Mặc Hàn Vũ tức giận bất bình trừng mắt nhìn Mặc Phùng Dương, lại nhìn thấy Tống Tử Ngư đứng bên cạnh, sắc mặt điềm tĩnh vội vàng tiến lên phía trước: “Vị công tử này là?”
“Đây là bằng hữu của ta”
Vân Khương Mịch tiến lên một bước, để Tống Tử Ngư đứng phía sau lưng mình.
“Huynh đừng có ý đồ gì với hắn ta, nếu như để con cọp cái nhà huynh biết được thì đảm bảo huynh sẽ không gánh nổi hậu quả đâu”
Ai kêu vừa rồi Mặc Hàn Vũ gọi nàng là con cọp cái chứ?
Quả nhiên, vừa nhắc tới Chu Oanh Oanh thì Mặc Hàn Vũ lập tức tiết chế lại.
“Đúng rồi, Bổn vương còn có việc, đi trước nhé. Khương Mịch, hôm khác chúng ta hẹn nhau ở tửu quán uống một trận sảng khoái nhé!”
Hắn ta vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Vân Khương Mịch.
“Đợi đã!”
Vân Khương Mịch túm lấy cánh tay của Mặc Hàn Vũ: “Hàn vương, huynh gấp gì chứ? Ta vẫn còn có chuyện muốn nói với huynh đây này. Hay bây giờ chúng ta đến tửu quán nhé?”
Nàng muốn nói với hắn ta về chuyện của Mặc Vân Khinh.
Nếu đã muốn lật đổ hắn ta, nhưng để phủ Minh Vương lộ mặt thì vẫn là có gì đó không ổn. Dù sao thì Mặc Vân Đức và Mặc Vân Khinh cùng là huynh đệ sinh đôi. Bệnh tình của Chu vương Mặc Vĩ vẫn chưa khỏi, tạm thời không thể cùng hành động.