Loại chuyện đại bất kính này cũng chỉ có Vân Khương Mịch dám nói!
Vân Khương Mịch lạnh lùng nhìn bà ta: “Thế nào? Trương ma ma có dám đi cùng bổn vương phi đến trước mặt phụ hoàng và mẫu hậu nói chuyện một phen không?”
“Ngươi, ngươi, ngươi Khuôn mặt và cả người Trương ma ma đều run rẩy.
Bà tay vươn tay chỉ vào Vân Khương Mịch, lại không nói nổi một câu.
Thật lâu sau, Trương ma ma mới đau đớn ôm ngực, bỗng nhiên ngã xuống đất.
Bà ta co giật một lát, phun ra một ngụm máu, sau đó hai mắt trợn ngược rồi ngất đi.
Trương ma ma hoàn toàn là bị Vân Khương Mịch cho tức đến mức ngất xỉul Tôn đáp ứng nghẹn họng trân trối nhìn Trương ma ma té xuống mặt đất, thật lâu sau vẫn chưa hồi thần… Mặc Lệ Nga cũng kinh ngạc nhìn Vân Khương Mịch, trong mắt tràn ngập sùng bái.
Ông trời ơi!
Sức chiến đấu của tẩu tẩu nàng cũng quá mạnh mẽ rồi!
€ó tẩu tẩu làm chỗ dựa vững chắc, sau này nàng không cần sợ ai nữa!
Đối mặt với biểu cảm mê muội của Mặc Lệ Nga, Vân Khương Mịch mỉm cười: “Lão hàng này giả chết rồi, bằng không ta còn muốn vả miệng! Bà ta dám đại bất kính với mẫu hậu: Tôn đáp ứng: “…”
Mặc Lệ Nga: “…
Ngay cả Trương ma ma giả chết ở dưới đất: “…”
Minh Vương phi này quá khéo mồm khéo miệng, quả nhiên có thể nói đen thành trắng!
Rốt cuộc là ai đại bất kính đối với Triệu hoàng hậu?
Năng lực đổi trắng thay đen này, mọi người cũng không đỡ nổi, chỉ đành phải tuân theo nàng!
“Tôn đáp ứng, xem ra ngươi còn phải sai người đi đến cung Khôn Ninh một chuyến, e là phải mời được mẫu hậu đích thân đi theo thì mới có thể cứu được cung Tích Nguyệt của ngươi!”
Vân Khương Mịch nhìn Tôn đáp ứng với vẻ mặt “đồng tình”.
Ma quỷ!
Nữ nhân này thực sự là ma quỷ!
Hai chân Tôn đáp ứng run rẩy.
Vân Khương Mịch quát lên một tiếng: “Còn không đi?”
Tôn đáp ứng bị doạ suýt chút nữa té xuống đất, nàng ta lảo đảo bước ra ngoài.
Đám cung nhân trên trần cung Tích Nguyệt vừa rồi nhìn thấy Trương ma ma xuất hiện thì lập tức ngừng dỡ trần cung, nhưng khi chứng kiến sức chiến đấu của Trương ma ma không được, vậy mà lại không dũng mãnh bằng một phần mười Minh Vương phi…
Sau khi Trương ma ma té xuống đất ngất đi, bọn họ thức thời tiếp tục dỡ trần.
Rất nhanh sau đó, toàn bộ cung Tích Nguyệt đã không còn… trần cung nữa.
Quả thật Triệu hoàng hậu cũng đích thân tới đây.
Trên đoạn đường này, Tôn đáp ứng khóc lóc nước mắt nước mũi đầy mặt nói: “Nương nương, Minh Vương phi quá càn rỡ! Căn bản không để nương nương vào mắt!”
“Ngay cả Trương ma ma cũng bị nàng ta chọc tức đến ngất xỉu rồi!”
“Đáng thương cho cung nữ Thuý Chỉ của tần thiếp, còn bị Minh Vương phi sai người rút đầu lưỡi!”
Hôm nay nàng ta không chỉ hao tổn một cung nữ đắc lực mà cung Tích Nguyệt còn bị phá huỷ, đại ca lại thành phế nhân…
Ngay cả bản thân nàng ta cũng bị Hoàng thượng khiển trách một trận.
Hiện tại có thể Tôn đáp ứng xôi hỏng bỏng không!
Ai bảo nàng ta không phải là đối thủ của Vân Khương Mịch chứ?
Vừa vào cửa, Triệu hoàng hậu đã tức giận quát vào mặt: “Minh Vương phi lớn mật! Ngươi dám cả gan làm rối loạn hậu cung, còn không mau quỳ xuống cho bổn cung!”
Mặc Lệ Nga lo lắng nhìn Vân Khương Mịch.
“Đừng sợ, có ta đây”
Vân Khương Mịch an ủi nàng.
Thấy nàng không quỳ, Triệu hoàng hậu cũng biết bảo nàng quỳ gần như là chuyện không thể nào.
Vì vậy, bà ta trút giận lên đầu Mặc Lệ Nga: “Lệ Nga! Làm sao hôm nay ngươi lại dám làm càn cùng với nàng ta? Quỳ xuống!”