Hôm nay Tôn đáp ứng làm xăng làm bậy, đích xác cũng nên phạt.
“Vương phi, Tôn đáp ứng…
Ngự Lâm quân do dự nhìn Tôn đáp ứng, trong đầu nghĩ nàng ta không mặc váy, vậy phải đưa về cung Khôn Ninh thế nào?
Vân Khương Mịch không động mí mắt nói: “Cứ thế mà cuốn nàng ta lại rồi vác về thôi”
“Trên đường gặp bất kỳ ai thì cũng nhớ phải giải thích rõ, vị này là Tôn đáp ứng. Nếu nàng ta muốn nổi danh, thì cần phải để “Mỹ danh” của nàng truyền khắp hậu cung.”
Tôn đáp ứng: “…”
Bây giờ hối hận còn kịp không?
Hiển nhiên là không còn kịp rồi.
Ngự Lâm quân tiến lên, trực tiếp vác nàng ta đi ra ngoài.
Đúng như Vân Khương Mịch phân phó, trên đường đi, Ngự Lâm quân gặp ai cũng giải thích: “Vị này là Tôn đáp ứng, là Tôn đáp ứng yêu mà không thể đối với hoàng thượng”
Dù là Tôn đáp ứng tự giác xấu hổ, chôn mặt trong chăn, cả người cuộn tròn rúc thành đà điểu. Nhưng ngón chân lộ ở bên ngoài của nàng ta cũng có thể cảm giác được ánh mắt khinh bỉ của cung nhân.
Sau khi đưa Tôn đáp ứng về, Vân Khương Mịch vội vàng sai người đi mời Đức phi qua đây…
Cung Khôn Ninh.
Ngự Lâm quân khiêng Tôn đáp ứng vào cung Khôn Ninh, ném tới trước mặt Triệu hoàng hậu.
Sau đó, nghiêm túc truyền lại lời của Vân Khương Mịch cho Triệu hoàng hậu.
“Vân Khương Mịch này! Đúng là không xem bổn cung ra gì!”
Bà ấy liếc nhìn Tôn đáp ứng đang co ro, giận dữ mắng một tiếng: “Cái thứ không có tiền đồ! Sao lại để cho Vân Khương Mịch bắt được thóp hả?”
“Nương nương, không phải người bảo thần thiếp làm như vậy sao?”
Nhớ lại những lời kia của Vân Khương Mịch, Tôn đáp ứng vô cùng sợ hãi.
Sợ Triệu hoàng hậu thật sự sẽ xử phạt nàng ta, vội vàng bò dậy về phía bà ấy một cách chật vật: “Nương nương, người nhất định phải cứu thần thiếp. Tôn đáp ứng thật sự không biết mình sai ở đâu!”
Vì cơ thể được bọc trong một chiếc chăn bông nên đứng lên hết sức khó khăn.
Tôn đáp ứng trông rất giống một con sâu róm, vất vả bò đến bên chân Triệu hoàng hậu lại bị bà ấy đá văng: “Bổn cung bảo ngươi làm cái gì?”
“Bổn cung không bảo ngươi làm cái gì hết, là ngươi đã hiểu sai ý!”
Nghe vậy, Tôn đáp ứng sững sờ.
Triệu hoàng hậu đang muốn trở mặt sao?
“Nương nương, sao người có thể như vậy, không phải là người bảo thần thiếp…”
Tôn đáp ứng kinh ngạc nói.
“Bổn cung nói gì?”
Triệu hoàng hậu thờ ơ liếc nhìn. Lời nói đến khóe miệng, Tôn đáp ứng đã bị chặn lại: “Tôn đáp ứng, bổn cung chưa từng nói gì hết!”
Dứt lời, chỉ nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của nàng ta: “Tôn đáp ứng, ngươi đã biết lỗi chưa?”
“Thần thiếp…”
“Xem ra ngươi vẫn chưa biết! Người đâu! Kéo xuống đánh, đánh đến khi nàng ta biết lỗi rồi mới thôi!”
Tôn đáp ứng không ngờ Triệu hoàng hậu nói đánh là đánh.
Nàng bị lôi xuống, đánh đến thương tích đầy mình, đến khi thoi thóp.
Lúc này mới nhớ đến những gì Vân Khương Mịch nói với nàng ta: “Coi thường cung quy, làm ô uế hậu cung, nhắm vào.
Hoàng thượng…
Còn Triệu hoàng hậu thật sự không nói gì với nàng ta chỉ nói vài câu ám chỉ…Nàng ta đã hấp tấp tự mình làm điều ngu xuẩn, làm ra chuyện phạm thượng với Mặc Quốc Thiên!
Triệu hoàng hậu bỗng nhiên lật mặt khiến Tôn đáp ứng tâm như tro tàn.