Cho nên luôn mãi dưỡng bệnh trong vương phủ, cũng không thể tiến cung thăm muội, muội sẽ không giận tam tẩu chứ?” Vân Khương Mịch chưa bao giờ gặp được người mặt dày không biết xấu hổ như vậy.
Năm đó, sau khi Tân Nghiên Tuyết bị nàng “hãm hại” thì đã bị bệnh tật quấn thân.
Nhiều năm qua, mãi chưa thấy khỏe lên.
Chút chuyện này, ai cũng biết.
Vì chuyện này, mà đã mấy lần Mặc Lệ Nga thay nàng ta “bênh vực kẻ yếu”.
Bây giờ, Tân Nghiên Tuyết lại “bất cẩn vô tình” nhắc tới việc này, nhưng Mặc Lệ Nga lại không lên tiếng mắng chửi Vân Khương Mịch trước, chỉ hơi mất tự nhiên hỏi: “Vậy tỷ đã mời thái y khám qua chưa?” Dù sao, nàng ta cũng đã đối xử “tốt” với Tân Nghiên Tuyết nhiều năm, muốn nàng ta lập tức lạnh mặt với Tân Nghiên Tuyết cũng không được.
Khi nói chuyện, cả người Mặc Lệ Nga co quắp bất an dịch qua bên cạnh một chút.
Giống như muốn kéo dãn khoảng cách với Tân Nghiên Tuyết.
Nhưng mà, từ trước đến giờ nàng ta không phải là người giỏi ngụy trang.
Vừa mới dịch người, đôi mắt Tân Nghiên Tuyết đã hơi trầm xuống.
“Đã xem rồi, nói phải điều dưỡng thật kỹ” Tân Nghiên Tuyết che giấu cảm xúc rất tốt, dịu dàng nói: “Hôm nay là sinh nhật của Đức phi nhà muội, muội có cần phải đến Cung Vĩnh Thọ mừng thọ mẫu phi không?” Phải biết rằng phi tần trong cung ai được sủng ái, chỉ cần nhìn qua cung điện là được.
Triệu Hoàng Hậu ở cung Khôn Ninh, Đức phi được sủng ái nhất ở cung Vĩnh Thọ.
Nghe nói, cung Vĩnh Thọ nguy nga lộng lẫy, giường ngủ là dùng ngọc thạch điêu khắc thành, hè mát đông ấm.
Còn trang trí trên trong càng đừng nhắc đến, cực kỳ xa hoa.
Vì Mặc Quốc Thiên chuyên sủng Đức phi nhiều năm, khiến cho đại thần trong triều bất mãn, thỉnh thoảng sẽ dâng tấu thỉnh cầu “Hoàng Thượng mưa móc chia đều: “Phế Đức phi”.
Thậm chí còn có người, trực tiếp nói rằng phải cho Hoàng Hậu một chút mặt mũi…
Nhưng Mặc Quốc Thiên cứ làm như mắt điếc tai ngơ.
Ai bảo Đức phi chính là bảo bối trong lòng ông ta chứ?
Bốn năm trước, Mặc Lệ Nga xảy ra chuyện, sau đó chưa một lần bước ra khỏi cung Vị Ương.
Cho dù là sinh nhật Đức phi cũng không ngoại lệ.
Nghe Tân Nghiên Tuyết nói vậy, nàng ta có hơi chần chờ: “Tạ: “Bị” Mặc Phùng Dương tích chữ như vàng.
“Ta muốn đi” Mặc Lệ Nga giận mà không dám làm gì, yếu ớt nói: “Thất ca và Vân… Thất tẩu, chờ ta cùng đi mừng thọ mẫu phi” Dưới ánh mắt ngập tràn ép buộc của Mặc Phùng Dương, nàng ta thức thời, nuốt ba chữ “Vân Khương Mịch” đã ra tới miệng vào trong.
Nghe vậy, trong mắt Tân Nghiên Tuyết lóe qua lên một tia nham hiểm hung ác.
“Vậy sao? Vậy thì ta tới không đúng lúc rồi” Nàng ta nhanh chóng điều tiết không khí: “Đã bốn năm muội chưa ra khỏi Cung Vị Ương, hôm nay Đức mẫu phi mà gặp muội nhất định sẽ rất vui! Còn có phụ hoàng mẫu hậu, chắc là sẽ có thể thở phào nhẹ nhõm” Lời này vừa nói ra thì nghe như không có gì.
Nhưng Vân Khương Mịch biết, Tân Nghiên Tuyết đang đâm chọc.
Tân Nghiên Tuyết như có như không nhắc nhở Mặc Lệ Nga, bốn năm trước nàng ta đã bị Vân Khương Mịch hãm hại.
Không ngờ, Mặc Lệ Nga chỉ là một nha đầu có đầu óc đơn giản.
Mãi không nghe ra ẩn ý trong lời nàng ta!
Dưới ánh mắt ngập tràn ép buộc của Mặc Phùng Dương, nàng ta làm sao có tâm trạng phân tích lời trong lời ngoài của Tân Nghiên Tuyết đây?
Nàng ta đáp lời Tân Nghiên Tuyết: “Được, chờ ta chuẩn bị một chút, ta sẽ đến cung Vĩnh Thọ cùng mọi người, mọi người cứ ngồi uống chén trà đi!” Dứt lời, Mặc Lệ Nga chạy trối chết, giống như làn gió vọt vào tẩm điện.
Để lại cục diện xấu hổ này cho ba người Mặc Phùng Dương.