“Chẳng lẽ ngươi đang nghĩ khi nào Hoàng Thượng và lão Thất, hoặc là Đức phi mới tới cứu ngươi?”
“Không phải, mẫu hậu.” ‘Vân Khương Mịch ngẩng đầu lên, dùng tay chống căm, trông không giống như người sắp bị trượng hình. Trái lại trông như một người đang lười biếng dựa vào ghế phơi nắng.
“Con dâu chỉ nghĩ rằng…” Bỗng nhiên nàng bật cười: “Không biết đợi lát nữa khi bị đánh, con dâu có nên lớn tiếng kêu không đau, hay là giữ lại chút sức lực đợi phụ hoàng đến rồi cáo trạng” Triệu Hoàng hậu: Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Vân Khương Mịch, bà ta cau mày: “Ngươi phạm phải sai lầm lớn, bổn cung là chủ của hậu cung, lại là mẹ chồng của ngươi, việc trách phạt và dạy dỗ ngươi là đương nhiên.” Tiểu tiện nhân này, cư nhiên còn dám quang minh chính đại nói phải tìm Hoàng Thượng cáo trạng?
Quả thực buồn cười!
“Một khi đã như vậy, bổn cung cũng muốn nhìn xem, một lát nữa ngươi còn sức để đi cáo trạng hay không!” Bà ta hừ lạnh một tiếng, ra lệnh cho ma ma: “Đánh!” Ma ma vội vàng giơ bản tử lên, bỗng nhiên Triệu Hoàng hậu ngăn lại: “Chờ một chút!”
“Vân Khương Mịch, bổn cung cho ngươi một cơ hội cuối cùng để không phải chịu đòn” Cơ hội không chịu đòn?
Vân Khương Mịch tỏ vẻ rất hứng thú: “Mẫu hậu nói cho con dâu nghe một chút?”
“Ngươi là một người rất thú vị. Mà xưa nay bổn cung vốn thích người thú vị và khôn ngoan. Nếu sau này ngươi thường xuyên tới cung Khôn Ninh trò chuyện cùng bổn cung, thì chuyện hôm nay bổn cung tạm tha cho ngươi một lần” Vân Khương Mịch hạ mi mắt, dường như đang tự hỏi.
Triệu Hoàng hậu cũng không nóng nảy, kiên nhãn chờ câu trả lời của nàng.
Mọi người đều là người trưởng thành, Triệu Hoàng hậu có ý gì, Vân Khương Mịch đoán được rất dễ dàng.
Nàng ngẩng đầu, cười tươi: “Mẫu hậu đây là đang muốn thọc gậy bánh xe sao?”
“Thọc gậy bánh xe?”
“Chính là… Để con dâu thân cận với người, phản bội mẫu phi? Như vậy không tốt sao? Kỳ thật mẫu phi đối xử với con cũng không tồi!” Không nghĩ tới con nhãi Vân Khương Mịch này lại nói thẳng ra như thế. Triệu Hoàng hậu trầm mặt, dường như bà ta thẹn quá hóa giận mà nói: “Ngươi dám phỏng đoán lung tung ý tứ của bổn cung, dám bôi nhọ bổn cung? Đánh cho ta!” Cơ hội này, bà ta không muốn cho Vân Khương Mịch!
Ma ma dữ tợn giơ bản tử trong tay lên.
Trong nháy mắt, khi bản tử sắp rơi xuống, bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến từ ngoài cửa: “Dừng tay!”
Vân Khương Mịch nghe được giọng nói quen thuộc bèn vội vàng quay đầu.
Sau khi nhìn thấy người tới là ai, nàng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Mặc Phùng Dương, cuối cùng cũng chờ được rồi!
Vân Khương Mịch cúi đầu, bắt đầu ấp ủ cảm xúc. Mặc Phùng Dương vừa mới đi đến, nàng liền “Oa” một tiếng khóc lên: “Hu hu hu, cuối cùng Vương gia cũng đến rồi!”
“Lúc nãy mẫu hậu nói muốn đánh chết thần thiếp, khiến ngài không còn tức phụ nữa!” Triệu Hoàng hậu: “…” Nói dối cũng nên chuẩn bị bản thảo đi?
Bà ta nói vậy khi nào?
Không phải vừa rồi dáng vẻ của tiểu tiện nhân này rất đúng lý hợp tình sao. Rõ ràng là tư thái muốn cứng đối cứng với bà ta mà?
Thế mà trong chớp mắt đã khóc như phải chịu ủy khuất to lớn nào đó: “Hu hu hu Vương gia…” Mặc Phùng Dương cũng không nghĩ tới chuyện nàng sẽ khóc đến lợi hại như vậy.
Hắn không khỏi phỏng đoán, hay là nàng thật sự đã chịu khổ trong tay Triệu Hoàng hậu rồi?
Ma ma vội vàng bỏ bản tử trong tay xuống.
Triệu Hoàng hậu hung tợn trừng mắt nhìn ma ma: “Đồ ăn cây táo rào cây sung!” Ma ma cúi đầu, cẩn thận lui xuống.
Mặc Phùng Dương kéo Vân Khương Mịch lại gần.
Nàng dựa đầu vào lồng ngực hắn, khóc như một hài tử không có kẹo để ăn. Ngay cả cơ thể cũng khẽ run rẩy.
Trông thật đáng thương, sợ rằng đã bị Triệu Hoàng hậu dọa rồi?