“Không phải muội khoe khoang đâu, Nhị tẩu chưa từng uống qua rượu này”
Vân Khương Mịch lấy rượu xái ra rồi đưa cho nàng ta: “Nhị †ẩu nếm thử xem?”
Chu Vũ Oanh cũng có thể uống được hai lượng.
Nhưng lúc này, nàng ta nhìn thấy vò rượư’ kỳ lạ kia thì vẻ mặt kinh ngạc giống y hệt Mặc Hàn Vũ.
“Đây là cái gì?”
“Rượu đó, tên là rượu xái.”
Vân Khương Mịch trả lời: “Bây giờ Nhị tẩu không uống thì có thể mang về nếm thử. Rượu này là do muội đích thân ủ, mùi vị rất khác so với rượu nữ nhi hồng”
Ngoài rượu xái ra, nàng còn có “đòn sát thủ’ khác.
Nếu như Chu Vũ Oanh không thích rượu xái, nàng còn có rượu vang và rượu mơ.
Rồi sẽ có một loại mà nàng ta thích.
Lôi kéo Chu Vũ Oanh tốt hơn là đối đầu với nàng ta.
Bình thường Chu Vũ Oanh luôn ngang ngược càn rỡ hơn trong số chị em dâu bọn họ, cũng là người kiêu ngạo… Chu Uy, cha của nàng ta là võ tướng được Mặc Quốc Thiên coi trọng nhất.
Là người đứng đầu võ tướng trong triều.
Cho nên nàng ta cũng không cần phải cố ý nịnh nọt người khác, thường ngày có chuyện gì là nói thẳng.
“Rượu này của muội mạnh quá”
Chu Vũ Oanh tỏ ý không thích, đặt rượu xái lên trên bàn.
“Bởi vì rượu mạnh nên Hàn Vương mới say như vậy đó.”
Vân Khương Mịch mỉm cười.
Nếu như rượu mạnh nên cũng khó trách Mặc Hàn Vũ sẽ say giống như heo vậy. Trong lòng Chu Vũ Oanh biết rõ, nhưng trên mặt nàng ta vẫn không vui.
“Lão Thất, Minh Vương phi”
Nàng ta đặt hai tay lên trên đầu gối, nói với vẻ không vui: “Đây là thời điểm quan trọng.”
“Hai người còn để mặc cho chàng ấy uống say như vậy, đây chẳng phải là cố tình kiếm chuyện sao?”
Vân Khương Mịch lườm nàng ta một cái.
“Muội thấy tỷ mới giống như đang kiếm chuyện”
Nàng nói không hề khách khí: “Vương gia nhà tỷ uống say, tỷ không vui thì nổi giận với huynh ấy là được rồi. Tỷ nổi giận với bọn ta làm gì?”
Ban đầu nàng muốn tiếp xúc thân thiện với Chu Vũ Oanh, nhưng lần này rõ ràng là nàng ta kiếm chuyện. Vân Khương Mịch nàng cũng không phải là bánh bao mềm để mặc người ta nhào nặn.
Triệu hoàng hậu và Đức phi thì bỏ qua, bọn họ là trưởng bối.
Nhưng Chu Vũ Oanh và Vân Khương Mịch là chị em dâu, nhưng lấy dáng vẻ trưởng bối để giáo huấn nàng thì đương nhiên trong lòng nàng rất khó chịu: “Nếu như tỷ tức giận thì bây giờ xách tai huynh ấy lên, đánh cho huynh ấy một trận”
Lúc đầu Mặc Phùng Dương muốn ngăn cản.
Nhưng thấy dáng vẻ kinh ngạc của Chu Vũ Oanh thì hắn lại không lên tiếng nữa, để mặc cho Vân Khương Mịch oán giận nàng ta.
“Đâu phải là tỷ không biết tính cách của Hàn Vương, huynh ấy muốn uống, chẳng lẽ bọn ta có thể ngăn cản được sao?”
Vân Khương Mịch gừ lạnh: “Khó khăn lắm Hàn Vương mới đến nhà làm khách, đương nhiên phủ Minh Vương bọn ta nên tiếp đãi tử tế. Nếu không chẳng phải tỷ lại nói phủ Minh Vương bọn ta không nhiệt tình với Vương gia nhà tỷ sao?”
Cho dù Mặc Phùng Dương là trực nam hay là Chu Vũ Oanh là trực nữ, hoặc là Tân Nghiên Tuyết trà xanh như vậy…
Vân Khương Mịch nàng luôn không phục!
Chu Vũ Oanh trợn tròn mắt.