Phong Bảo gật đầu: “Được, con có thể đưa cho nàng hai chuỗi”
‘Vân Khương Mịch gỡ hai chuỗi kẹo hồ lô xuống rồi đưa cho Chu Điềm Nguyệt. Chu Vũ Oanh bảo cô bé mau nói cảm ơn.
“Hai người định đi đâu vậy?”
Vân Khương Mịch hỏi Chu Vũ Oanh.
“Cũng không phải tại Vương gia nhà ta nói hôm nay là sinh thần của Minh Vương, nên mới đặc biệt đến đây ăn mừng sao?
Đây là nữ nhi của đại ca ta, tên là Chu Điềm Nguyệt”
Nói xong, Chu Vũ Oanh quay sang nói với cô bé: “Đi Nguyệt, mau gọi thẩm thẩm đi”
Chu Điềm Nguyệt?
Người nhà họ Chu bọn họ đều đặt tên tùy ý như vậy sao?
Vân Khương Mịch cười khẽ.
Chu Điềm Nguyệt chỉ lo ăn kẹo hồ lô, trên khuôn mặt nhỏ mập mạp dính đầy nước đường.
Mặc Phùng Dương nhìn sang Mặc Hàn Vũ: “Hai tay của nhị ca trống trơn, vậy mà còn nói tới đây mừng sinh thần bổn vương?”
Mặt già của Mặc Hàn Vũ đỏ lên: “Chúng ta chỉ chưa mua lễ vật thôi! Đừng vội, không phải bây giờ vẫn còn sớm sao?
Bây giờ bổn vương mua cũng không muộn”
Hắn ta rất chột dạ.
Quả thật hai vợ chồng son bọn họ muốn đến phủ Minh Vương.
Nhưng cũng không phải là vì muốn ăn mừng sinh thần Mặc Phùng Dương, mà là vì… ăn chực.
Bọn họ sớm đã biết trù nghệ của Vân Khương Mịch rất tốt, chắc chắn hôm nay nàng sẽ tự mình xuống bếp. Mặc Hàn Vũ và Chu Vũ Oanh đã sớm tính toán xong, đêm nay muốn đến phủ Minh Vương để ăn chực.
Nào biết lại gặp nhau ở đầu đường.
Mặc Hàn Vũ vui cười hớn hở nói.
Vân Khương Mịch cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Quả nhiên là vì ăn chực!
“Một khi đã như vậy thì chúng ta mau trở về đi, sắc trời không còn sớm nữa.”
Đoàn người trở về phủ Minh Vương.
Mới vừa vào cửa, hạ nhân đã đáp lời, nói rằng Cửu công chúa đang chờ ở chính sảnh.
Chắc là nàng ta mang theo lễ vật của Đức phi xuất cung, đến ăn mừng sinh thân của Mặc Phùng Dương. Khóe mắt Vân Khương Mịch liếc sang Mặc Hàn Vũ, và cả Chu Vũ Oanh đang ôm Chu Điềm Nguy: Mặc Lệ Nga biết thân thế của Phong Bảo.
Cũng may bây giờ nha đầu này một lòng với nàng, cũng không báo cho Đức phi.
Nếu như nàng ta lỡ miệng trước mặt đám người Mặc Hàn Vũ…
Ánh mắt Vân Khương Mịch khẽ lóe lên, quay sang nói với Phong Bảo: “Phong Bảo, con dẫn Điềm Nguyệt muội muội đi chơi đi!”
Phong Bảo là một đứa bé lanh lợi.