Nhìn khắp nơi, có ai dám tỏ ra bất kính ở trước mặt Hoàng thượng?
Nhưng con nha đầu này, thường hay chọc giận Hoàng hậu và Đức phi.
Thậm chí còn dám phá hủy cung Tích Nguyệt, coi Mặc Quốc Thiên như một ông lão nhỏ bé tâm thường.
Mà ông lão kia chẳng những là cha chồng nàng, còn là Đế vương trên vạn vạn người!
Cố Bắc Trung khẽ lắc đầu: “Những chuyện chọc giận Hoàng thương con đã làm nhiều rồi, còn sợ gì chuyện này nữa?
Vân Khương Mịch: “…Đa tạ ngoại tổ phụ khen ngợi”
“Con chắc chắn sẽ phát huy tinh thần sôi nổi này! Ngày mai con sẽ đi thăm dò phụ hoàng! Nếu phụ hoàng hỏi ai dạy con làm vậy, con nhất định sẽ nói là công lao của ngoại tổ phụ”
Tách trà trong tay Cố Bắc Trung run lên: “…Nha đầu không có lương tâm như con, muốn hại chết ngoại tổ phụ à?”
Vân Khương Mịch vui vẻ nói: “Đây là công lao của ngoại tổ phụ mài”
Ai bảo ông ấy mắng nàng kia chứ!
Mặc Phùng Dương buồn cười, cũng bưng tách trà lên.
Lúc này, hắn cũng đang suy nghĩ lời Cố Thanh và Cố Bắc Trung vừa nói.
Trước mắt chưa nghĩ ra cách nào tốt hơn, cách này cũng xem như là một ý kiến hay..Đang nói chuyện, Cố Thanh đột nhiên ho khan vài tiếng, sắc mặt trở nên khó coi.
Vân Khương Mịch vội vàng đưa Phong Bảo đang ngủ say cho Mặc Phùng Dương.
“Cửu cửu, để con bắt mạch thử xem sao người lại ho khan?”
“Không sao đâu”
Cố Thanh khẽ xua tay: “Có lẽ đêm qua gặp gió lạnh, thi thoảng ta cũng hay bị nhiễm phong hàn, chẳng phải vấn đề gì lớn, con đừng lo lắng”
“Đã trễ rồi, Phong Bảo đã ngủ say, hai đứa nên về sớm đi, ngày mai còn phải vào cung!”
“Cửu cửu, cái gì gọi là vấn đề lớn, cái gì gọi là vấn đề nhỏ tình hình sức khỏe của mình sao? Dù cửu cửu chỉ ho mấy tiếng thôi, với con đã là chuyện lớn rồi!”
Không cho phép hắn ta từ chối, Vân Khương Mịch bắt đầu bắt mạch cho hắn ta.
“Ừm, đúng thật là bị nhiễm lạnh!”
Vân Khương Mịch thay đổi ngón tay, sau khi phát hiện Cố Thanh không có bị bệnh gì nặng, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm!
Cố Thanh là trưởng bối của nàng, nhưng chỉ lớn hơn nàng bảy tám tuổi thôi!
Vì thế, khi hai người họ ở chung cũng không phân chia lớn nhỏ rõ ràng!
Vân Khương Mịch nghiêm mặt trách hắn ta: “Cửu cửu à, người không quan tâm sức khỏe của mình sao? May là chỉ bị phong hàn, nếu bị nặng hơn, chẳng phải người sẽ năm triền miên trên giường bệnh à?”
“Cửu cửu nói xem, người ba mươi tuổi đầu rồi, sao cứ làm người ta lo lắng thế?”
“Nếu không chịu nghỉ ngơi cho khỏe, biết bao giờ mới cưới cho con một cửu mẫu ạ?”
Vừa dứt lời, hạ nhân vội vã tiến vào: “Bẩm vương phi, có khách quý muốn gặp người!”
“Khách quý?”
Vân Khương Mịch khẽ nhíu mày: “Giờ là giờ nào rồi? Đêm hôm khuya khoắt, dù có khách quý muốn gặp ta cũng phải chờ ở Vương phủ mới đúng, sao lại chạy tới nhà họ Cố tìm ta?”
“Là ai?”
Nàng vốn tưởng rằng là Tống Tử Ngư đến.
Nhưng nghĩ lại, hạ nhân nhà họ Cố cũng đâu nhận ra Tống Tử Ngư, sao biết hắn ta là khách quý?
Vân Khương Mịch còn chưa lên tiếng, chợt nghe Cố Bắc Trung nói: “Đã là khách quý còn không mau mời vào? Đêm hôm khuya khoắt thế này, sao lại để khách quý đứng trong gió lạnh chứ?”