Chỉ cần tiết lộ bộ mặt thật của nàng ta, cho mọi người biết nàng ta cũng không phải là tiểu tiên nữ vô hại, còn những chuyện khác thì từ từ sẽ đến.
Nàng và Tân Nghiên Tuyết, núi cao nước xa mà!
Không nóng nảy!
Thế nhưng, Tân Nghiên Tuyết vẫn rất uất ức quỳ trên mặt đất.
Thấy nàng ta không dậy nổi, Mặc Vân Khinh cắn răng gầm thét: “Ngươi còn quỳ làm gì? Vẫn chưa chịu đứng dậy?”
“Vương Gia, thần thiếp tê chân!” Tân Nghiên Tuyết uất ức nhìn về phía nàng: “Vừa rồi, khi Minh Vương Phi nhảy xuống nước cứu ta, thần thiếp luôn cảm thấy chân mình nhoi nhói, hình như là bị cái gì đó cắn!” Nàng ta lại bắt đầu gây sự.
“Ta, ta không hề nói Minh Vương Phi hại ta…” Nàng hình như có hơi gấp gáp giải thích.
Càng là muốn nói lại thôi, che che giấu giấu như thế, đám người lại càng nghi ngờ là do Vân Khương Mịch ức hiếp nàng tat Lần này, Vân Khương Mịch còn chưa mở miệng, Mặc Phùng Dương đã bất mãn nói: “Nói đến việc này, Tam tẩu còn chưa cảm ơn đàng hoàng chuyện Mịch Nhi nhảy xuống nước cứu tẩu!” Tân Nghiên Tuyết….
Chuyện nàng ta muốn nói không phải chuyện này!
“Đúng thế, Doanh Vương Phi phải nói lời cảm tạ ta chứ?” Vân Khương Mịch đứng yên tại chỗ, một đôi con ngươi thanh tịnh, chớp chớp vô tội.
Tân Nghiên Tuyết Mặc Quốc Thiên như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Trời đông giá rét như thế này, Khương Mịch cũng là nữ nhân nhà người †a.
Có thể quyết đoán nhảy xuống nước cứu ngươi, quả thực là phải tán thưởng!”
“Người đâu! Ban thưởng!” Ông ta đã thưởng cho Vân Khương Mịch, Triệu Hoàng Hậu cũng phải thể hiện chút gì đó.
Bà ta ngoài cười nhưng trong không cười, thưởng cho Vân Khương Mịch một cặp vòng tay.
Vân Khương Mịch cười nhẹ nhàng nhận lấy.
Vòng tay thì nàng không thiếu, bạc cũng không thiếu, nhưng có lợi mà không lấy thì là đồ ngốc!
Huống hồ, cũng đích thực là nàng cứu được Tân Nghiên Tuyết!
Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đã lên tiếng trước, Đức Phi cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể thưởng.
Bà lại thưởng cho Vân Khương Mịch một mình bách hoa lộ nữa… Hôm nay, bách hoa lộ này đúng là không qua được.
Sắc mặt Mặc Vân Khinh cực kì khó xử!
Tân Nghiên Tuyết thấy không thể tránh thoát, đành phải cắn răng cúi người về phía Vân Khương Mịch: “Cảm tạ Minh ‘Vương Phi cứu giúp.
”
“Phần ân tình này, ta ghi nhớ trong lòng” Mối thù đêm nay, nàng ta ghi nhớ trong lòng, cả đời không quên!
“Doanh Vương Phi có ơn biết báo là tốt!” Vân Khương Mịch cười trào phúng: “Sau này phải nhớ, đêm hôm khuya khoắt đừng đi đến mép nước nữa.
Càng không thể cứ hở ra là nhảy vào trong nước”
“Đang giữa mùa đông thế này, nước lạnh lắm đấy!” Tân Nghiên Tuyết tức giận đến gương mặt vặn vẹo!
Lại chỉ có thể căn răng đồng ý!
Vân Khương Mịch trở về bên cạnh Mặc Phùng Dương.
Thấy Tân Nghiên Tuyết còn đứng cứng lại chỗ, Mặc Vân Khinh thấp giọng quát lớn: “Còn ngại chưa đủ mất mặt?”
“Ngươi ra đây với bổn Vương!” Hắn ta xoay người đi ra.
Ánh mắt kia, cực kì đáng sợ.
Tân Nghiên Tuyết biết, đêm nay chỉ sợ là nàng ta chạy không thoát một kiếp… Khóe mắt nàng ta oán hận liếc về phía Vân Khương Mịch, cúi đầu đi theo Mặc Vân Khinh ra khỏi điện Thái Hòa.
Vừa ra khỏi cửa điện, Mặc Vân Khinh đã quay đầu tát nàng ta một cái thật mạnh!
“Tiện nhân khiến người ta xấu hổi” Hắn ta đã không nén được lửa giận trong lòng!
Vừa rồi ở trong điện, hắn ta đã cho Tân Nghiên Tuyết mặt mũi!
“Bổn Vương còn chưa chết đâu! Ngươi đã không chờ nổi mà muốn đội nón xanh cho bổn Vương à?I”
“Không phải, Vương Gia, không phải Tân Nghiên Tuyết không dám khóc ra tiếng.
Chỉ sợ bị người khác nghe thấy, thì lại càng mất mặt.