Lý ma ma: “…”
Khả năng tưởng tưởng của nương nương thật phong phú.
“Không phải đâu nương nương”
Bà ta vội vàng giải thích: “Vương gia đã nói, tiểu bạch kia…vị Tống công tử kia không phải là tiểu bạch kiểm mà Vương phi nuôi dưỡng. Tống công tử là bằng hữu chung của Vương gia và Vương phi!”
“Lời này mà ngươi cũng tin được, đúng là đồ đầu heo!”
Đức phi liếc bà ta một cái: “Chẳng lẽ Bổn cung còn không hiểu chuyện của Phùng Dương và Vân Khương Mịch sao? Cái gì mà phu thê tình thâm chẳng qua đều là để cho người ngoài nhìn thôi! Hai người bọn họ lại còn có chung bằng hữu sao?”
Lý ma ma yếu ớt kháng nghị: “Nương nương, người đang công kích người thân! Chẳng phải buổi trưa chính miệng Vương gia đã nói với nương nương, vị Tống công tử đó không phải là tiểu bạch kiểm mà Vương phi nuôi dưỡng rồi sao?”
Đức phi cười lạnh: “Bổn cung không tin”
Lý ma ma: “…
Không tin thì cũng không còn cách nào khác.
“Vậy nương nương dự định làm như thế nào?”
Ánh mắt Đức phi chuyển động, lại nâng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rồi mới nói một câu đầy ẩn ý: “Bổn cung sẽ thăm dò Vân Khương Mịch thật kỹ!”
Nếu Tống công tử kia không phải là tiểu bạch kiểm do nàng nuôi dưỡng thì mọi chuyện không cần nói nữa. Nếu thật sự là tiểu bạch kiểm do nàng nuôi dưỡng… “Bổn cung nhất định sẽ lột da của nàng!”
Dáng vẻ của Đức phi giống như bị rơi vào tình thế bắt buộc. Không biết lần này bà ta có thành công thăm dò được Vân Khương Ninh không. Hay đến cuối cùng bản thân lại bị mất mặt với bên ngoài.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Khương Mịch bị Đức phi mời tiến cung.
Sáng sớm mùa hè, sương rất nhiều vừa khéo có thể hứng một ít mang về pha trà hoặc làm thuốc dẫn. Nàng đang hứng nước sương ở hậu hoa viên thì bị Lý ma ma mời đi.
Dọc theo đường đi, Lý ma ma nhắc nhở nàng.
Vân Khương Ninh lập tức biết, vẫn là chuyện liên quan đến “tiểu bạch kiểm”, Đức phi vẫn chưa chịu bỏ qua cho nàng.
Nàng cười thầm trong lòng. Nàng và Mặc Phùng Dương cũng đã ba mặt một lời nói rõ ràng với nhau một lần. Hiện giờ Mặc Phùng Dương cũng biết, nàng không phải là quả hông mềm để mặc cho người khác nắn bóp. Đức hạnh thối nát của cẩu nam nhân đó cũng đã thay đổi rất nhiều khi ở trước mặt nàng.
Nếu Đức phi còn muốn làm khó nàng… Nàng cũng không phải là kẻ ăn chay!
Cúi đầu làm thiếp cũng hơn nửa năm, nàng không muốn nhẫn nhịn nữa! Đều là lần đầu tiên làm người, dựa vào cái gì mà bắt nàng phải chịu mọi ấm ức?
Tiến vào cung Vĩnh Thọ, ngược lại mặt mũi Đức phi không hề nhăn nhó, không lạnh lùng cũng không nhiệt tình bảo nàng ngồi xuống.
Tế Vân dâng trà, Đức phi mới từ từ lên tiếng: “Nghe nói, Đồng tướng quân đang theo Chu tướng quân ra biên cương, vừa mới đi mà đã mấy tháng rồi”
“Trước đó vài ngày, Đồng phu nhân có nuôi dưỡng một tiểu quan ở trong phủ, chắc ngươi đã nghe qua chuyện này chứ?”
Bà ta quay đầu nhìn Vân Khương Mịch, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Có Lý ma ma nhắc nhở trước, ý nghĩ muốn thăm dò của Đức phi lại vô cùng rõ ràng, làm sao Vân Khương Mịch lại không đoán ra được ý đồ của bà ta chứ?
“Mẫu phi nói chuyện này với con để làm gì?”
Nàng hỏi lại.
“Ngươi không cần phải khẩn trương, hôm nay Bổn cung gọi ngươi đến đây, chỉ muốn cùng ngươi tán gẫu chuyện gia đình mà thôi.”
Đức phi mỉm cười: “Dù sao Bổn cung và ngươi cũng là mẹ chồng nàng dâu, mối quan hệ này cũng không so được với mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của Hoàng hậu bọn họ. Vì thế Bổn cung nghĩ nên cải thiện mối quan hệ với ngươi. Để tránh cho Phùng Dương lại khó xử khi bị kẹt ở giữa hai bên”
Tán gẫu chuyện gia đình? Thực sự coi nàng là đồ ngốc sao? Vân Khương Mịch cười thầm trong bụng, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ thờ ơ: “Thì ra là vậy! Mới vừa rồi Mẫu phi hỏi con có biết chuyện này không đúng không ạ?”