Mục lục
Truyện Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc - Vân Khương Mịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng dừng một chút, khóe mắt liếc lên mặt từng người có mặt trong phòng.







Đột nhiên, mắt nàng lạnh lên: “Sao còn chưa kéo hắn ra ngoài?” Nàng trông thấy Trần quản gia còn đang co rúm bên cạnh Vân Ngọc Linh, cúi thấp đầu cố gắng giảm xuống sự tồn tại của mình, không dám để nàng nhìn thấy.







Mà Châu Nhi đã sớm đi ra ngoài.







Thế là, Ngự Lâm quân kéo lão Trần ra ngoài không chút do dự.







Chẳng bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng đánh lốp bốp bằng roi, cùng tiếng kêu thảm của lão Trần!







Nghe được âm thanh kia khiến Vân Ngọc Linh rùng mình!







Tiểu tiện nhân này, thật sự là rất uy phong!







Hôm nay, chẳng những Trần thị bị đánh gậy, ngay cả Trần quản gia cũng bị đánh, toàn bộ phủ Ứng Quốc Công ai cũng không làm gì được nàng, chuyện này khiến Vân Ngọc Linh càng hoảng hốt trong lòng!







“Nếu Lan Thanh trúng độc trong đêm, thế thì nhất định là trúng độc trong phủ Quốc Công” Vân Khương Mịch tiếp tục chủ đề vừa rồi.







“Châu Nhi đã thông báo, tối qua sau khi Lan Thanh trở về, chỉ cùng các người dùng qua bữa tối. Trừ lần đó ra, cũng không ăn thêm gì nữa” Vừa dứt lời, Vân Ngọc Linh liền nói ngay: “Nhưng bữa tối cha mẹ muội cũng cùng ăn qua”







“Nếu bữa tối có độc, tại sao chỉ có một mình Tam muội muội trúng độc?!” Nhìn thấy dáng vẻ không kip chờ đợi của nàng ta…







Vân Khương Mịch cười một tiếng: “Tam muội muội kích động gì chứ? Đây là sợ ta nghỉ ngờ đến trên đầu ngươi à Sắc mặt Vân Ngọc Linh cứng đờ: “Minh Vương Phi, tỷ không nên ngậm máu phun người!”







“Mỗi người trong phủ này đều có hiềm nghi? Bổn Vương Phi chỉ nói là nghi ngờ ngươi, chứ không nói là do muội làm, muội kích động gì chứ?” Vân Khương Mịch duỗi một ngón tay ra, chỉ về phía Vân Bách Tùng: “Ngay cả Ứng Quốc Công cũng có hiềm nghị, muội nhìn ông ấy có kích động không?” Vân Bách Tùng: Ông dám kích động à?!







Không dám!







Vân Ngọc Linh không cam lòng mà ngừng nói.







Vân Khương Mịch lúc này mới thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc phân phó hai Ngự Lâm quân đứng ngoài cổng: “Lập tức đến phòng bếp một chuyến! Thức ăn tối hôm qua còn ăn thưa, với cả đồ làm bếp, toàn bộ đều phải kiểm tra rõ ràng!” Dứt lời, lại phân phó ngõ tác: “Ông cũng đi cùng đi, tránh việc bỏ sót gì đó.”







“Vâng, thưa Vương Phi.” Mấy người đi ra ngoài.







Vân Ngọc Linh lập tức hoảng hồn, ánh mắt ra hiệu Lục Dự theo sát phía sau.







Nào biết thân hình Vân Khương Mịch lóe lên, trong chớp mắt đã đi đến cổng, chỉ duỗi chân một cái… Lục Dự liền bị trượt chân ngã trên mặt đất, mũi cũng bị gãy, máu tươi chảy ròng ròng.







Cả buổi cũng chưa đứng dậy được!







“Minh Vương Phi! Tỷ…” Vân Ngọc Linh cũng không nhịn được nữa, nổi giận đùng đùng bước lên: “Tỷ đây là có ý gì?”







“Bổn Vương Phi còn chưa mù đâu, muội thật sự cho rằng †a không nhìn thấy những dấu hiệu bằng mắt sứt sẹo kia của muội à?” Vân Khương Mịch lạnh lùng nhìn nàng ta: “Những người trong phòng này, ai cũng không được phép rời đi nửa bước!







Nếu không bổn Vương Phi chặt chân, băm cho chó ăn!: Lời này vừa nói ra, không khí trong phòng lạnh xuống không ít, nhiệt độ cũng chậm lại.







Đám người chỉ cảm thấy, giống như là rơi vào nơi băng tuyết.







Vân Bách Tùng thức thời nhất, ngồi xuống bên bên.







Vân Ngọc Linh tức giận đến mức gương mặt nhỏ đều đã vặn vẹo, cũng chỉ đành thở phì phò mà ngồi xuống, trong lòng không ngừng nguyền rủa Vân Khương Mịch.







Không bao lâu sau, Ngự Lâm quân và ngỗ tác cùng trở về.







“Vương Phi, những đồ ăn tối qua đều trong thùng nước gạo, nhưng trong thùng không hề có độc” Nghe thế, sắc mặt Vân Ngọc Linh hơi nhẹ nhõm một chút.







Sự đắc ý lộ ra trong mắt nàng ta, nàng ta nhìn Vân Khương Mịch một chút: “Minh Vương Phi, tỷ gióng trống khua chiêng như thế! Nếu không kiểm tra được gì, thì là nói xấu phủ Ứng Quốc Công chúng ta đấy”







“Đến lúc đó, món nợ này phải tính như thế nào?”







“Nhị muội muội gấp gáp làm gì?” Vân Khương Mịch cũng không đế ý, chỉ tiếp tục nghe một Ngự Lâm quân khác nói tiếp: “Đồ ăn trong phòng bếp, nước trà, tất cả đều đã kiểm tra qua, không có bất kì vấn đề gì” Sắc mặt Vân Ngọc Linh càng thêm đắc ý.







Đến lượt ngỗ tác.







Ông ta cúi thấp đầu tiến lên, chậm rãi lấy một cái bát sứ viền vàng ra từ trong tay áo: “Vương Phi, vi thần mới phát hiện cái bát này dường như có vấn đề” Vẻ đắc ý trên mặt Vân Ngọc Linh đã cứng đờ lại!







Vân Khương Mịch nhận lấy bát sứ, đã xảy ra một cảnh tượng khiến Vân Ngọc Linh suýt ngất…







Thỉ thấy Vân Lan Thanh vốn đã chết, nằm trên giường, bây giờ đang chậm rãi ngồi dậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK