Cố Bắc Trung đưa tay vuốt chòm râu, vui mừng hớn hở nở nụ cười.
Đức phi: “…”
Được!
Bà không trêu chọc nổi nhưng có thể tránh được!
Đức phi hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Sáng sớm hôm sau.
Vân Khương Mịch dự định trốn ra ngoài bằng của sau, vậy mà vừa mới ra khỏi Cố gia liền nhìn thấy Mặc Phùng Dương canh giữ ở đầu hẻm. Thấy nàng ra ngoài hắn cũng ngay lập tức từng bước áp sát nàng.
Vân Khương Mịch không chút nghĩ ngợi xoay người rời đi.
Phía sau truyền đến giọng nói ung dung của hắn, “Nếu như ngươi không thấy Bổn vương.”
“Bổn vương lập tức mang Phong Bảo đến gặp Phụ hoàng Mẫu hậu! Muốn chứng minh thân phận của Phong Bảo rất đơn giản, có thể nhỏ máu nhận thân… vừa vặn có thể áp dụng cho Bổn vương và Phong Bảo.”
‘Tên nam nhân hèn hạ đê tiện này!
Lại dám đem Phong Bảo ra uy hiếp nàng!
Vân Khương Mịch nghiến răng dừng lại.
“Vân Khương Mịch, chúng ta nói chuyện chút đi”
Mặc Phùng Dương đến gần, kéo cánh tay của nàng để nàng đối diện với hắn: “Chuyện ngày hôm đó Bổn vương không có ác ý, Bổn vương biết ngươi tức giận, nhưng đã qua nhiều ngày như vậy, chắc ngươi cũng nên bớt giận rồi?”
“Bổn vương xin lỗi ngươi.”
“Không dám nhận”
Vân Khương Mịch nghiêm mặt: “Vương gia là Nhân Trung Long Phượng.”
“Còn ta là ai chứ? Cũng chỉ là một con côn trùng mà ai cũng ghét bỏ thôi!”
Mặc Phùng Dương nhíu mày, còn rất biết gieo vần đấy.
“Ta nào dám nhận lời xin lỗi của Vương gia? Là ta càn quấy, là ta không xứng nhắc đến người tình trong mộng của ngài, là ta…”
Lời còn chưa nói hết liền thấy gương mặt tuấn tú của Mặc Phùng Dương đột nhiên sát lại gần.
Vân Khương Mịch không khỏi nhớ đến nụ hôn bất ngờ của hai người ngày đó tại Vương phủ.
Nàng vội vàng lùi ra sau: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta cảnh cáo ngươi, trước mặt mọi người, giữa thanh thiên bạch nhật ngươi đừng có quá đáng.”
“Mịch Nhi, nàng xác định là trước mặt nhiều người sao?”
Khóe mắt Mặc Phùng Dương nhìn xung quanh, ngõ hẻm này trống rỗng không một bóng người.
Hắn cười nhẹ một tiếng: “Nàng có biết, Bổn vương hôm nay vẫn chưa lên triều, cố ý đợi nàng ở đây? Nàng có biết tối qua Mẫu phi đến Cố gia không phải là do Phụ hoàng phân phó, mà là bà không yên lòng về nàng, muốn tự mình tới thăm?”
Đáy mắt Vân Khương Mịch khẽ lóe lên: “Ngươi nói gì?”
Hắn đứng đây đợi nàng không hề khiến nàng cảm thấy bất ngờ.
Vừa rồi Mặc Phùng Dương còn nói, Đức phi vì lo lắng cho nàng nên tự mình tới thăm?
Tối qua chẳng phải Đức phi luôn nói là do Hoàng thượng phân phó sao?
Mặt trời mọc đằng tây à?
Đức phi sẽ lo lắng cho nàng?
Vân Khương Mịch cười lạnh: “Bà ấy không yên lòng về ta chắc là sợ ta làm chuyện gì có lỗi với ngươi đi.”
Mặc Phùng Dương đã sớm tiếp thu sự nhanh mồm nhanh miệng cùng chanh chua của nàng.
Hắn không tính toán với nàng, chỉ tiến lên một bước vươn †ay kéo nàng vào lòng: “Mịch Nhi, đừng làm loạn nữa, trở về cùng Bổn vương!”
Vừa dứt lời liền nghe thấy phía sau vang lên một đạo âm thanh trong trẻo.
Mặc Phùng Dương cùng Vân Khương Mịch vội vàng xoay người lại nhìn…