“Phì! Ai thử với ngươi chứ? Không biết xấu hổ, ngươi nghĩ hay quá nhỉ”
Vân Khương Mịch quắc mắt nhìn hắn chằm chằm, nhưng lỗ tai hơi ửng đỏ.
Ngay tại lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng “Oành’ truyền tới từ điện Cần Chính giống như là cái gì bị đập vỡ.
Vân Khương Mịch cười mỉa: “Xem ra phụ hoàng từng tuổi này rồi chơi rất tận hứng…”
Vân Khương Mịch còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy giọng Mặc Quốc Thiên truyền tới từ trong điện: “Người đâu!”
“Không được!”
Nghe thấy giọng kỳ lạ của Mặc Quốc Thiên, giống như là đã xảy ra chuyện gì… Vân Khương Mịch cùng Mặc Phùng Dương nhìn nhau, rồi không chút nghĩ ngợi co cảng chạy vào trong điện.
Cửa điện được mở ra, hình ảnh bên trong làm cho Vân Khương Mịch trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ.
Bình hoa ở mép giường là bị đập vớ.
Mặc Quốc Thiên nằm ở mép giường, ánh mắt kinh hoảng, trên mặt đỏ ửng mất tự nhiên. Nửa người trên của ông ta nằm trên mặt đất, một tay chống ở trên mặt đất, một tay khác dùng sức đẩy Tôn đáp ứng ra.
Tựa hồ là Mặc Quốc Thiên muốn chạy trốn khỏi móng vuốt của Tôn đáp ứng, trên dưới cả người đều tỏ vẻ kháng cự và bài xích rõ ràng.
Không ngờ, phụ hoàng đã cao tuổi, mà chơi cũng điên cuồng quá…
Vân Khương Mịch lắc đầu.
Mặc Phùng Dương cùng Tô Bính Thiện đến gần. Khi Mặc Phùng Dương thấy tình huống trong điện, hắn vội vàng tránh mắt… Tô Bính Thiện không nhịn được, hô to một tiếng: “Hoàng thượng!”
Một tiếng gọi này đã thức tỉnh Tôn đáp ứng và Mặc Quốc Thiên còn đắm chìm trong đó.
Tô Bính Thiện chen người qua Vân Khương Mịch: “Hoàng thượng không sao chứ”
Tôn đáp ứng thấy bọn họ tiến vào thì mới kinh hoảng ngã xuống từ trên người Mặc Quốc Thiên, vội vàng cuốn chăn tránh ở trên giường.
Mặc Quốc Thiên mặc bộ đồ ngủ màu vàng, phía trên còn thêu song long hí châu.
Trong ánh mắt kinh hoảng của ông ta còn có mấy phần mê man, tựa hồ là không thế nào tỉnh táo.
Chóp mũi Vân Khương Mịch hơi giật giật, nàng lập tức ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ trên long sàng.
Nàng thấp giọng nói với Mặc Phùng Dương: Đừng tới!
Ngừng thở!”
Mặc Phùng Dương không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nghe nàng nói như vậy, hắn ngừng thở đứng ngay tại chỗ theo bản năng. Vân Khương Mịch ngăn cản quá muộn, Tô Bính Thiện đã xông vào quá nhanh.
Rất nhanh sau đó, chỉ thấy sắc mặt Tô Bính Thiện đỏ lên, ông ta khó chịu ngồi ở mép giường.
“Cái này…”
Vân Khương Mịch không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Là một nam nhân thì vẫn dễ giải quyết hơn, tìm nữ nhân nguyện ý ngủ với hắn là được.
Nhưng Tô Bính Thiện lại là thái giám.
Vân Khương Mịch có hơi nhức đầu, nàng chỉ có thể la lớn: “Tiểu Lương Tử!”
“Mang sư phụ ngươi đi!”
Bóng dáng Lương tiểu Công Công xuất hiện ở cửa, trước khi đi vào còn nghe Vân Khương Mịch cố ý dặn dò: “Ngừng thởi”
Tô Bính Thiện khó chịu đến cực điểm, ông ta bị Lương tiểu công công mang đi ra ngoài.
Mặc Phùng Dương lui về sau một bước, mở cửa cửa sổ thông gió theo phân phó của Vân Khương Mịch.
“Vương gia, Vương gia đến tiền triều ổn định quần thần trước, chuyện nhỏ do Vương gia làm chủ, chuyện lớn chờ phụ hoàng tỉnh táo rồi nói sau. Sau đó để văn võ bá quan về trước đi”
Mặc Quốc Thiên như vậy, sợ là hôm nay không thể vào triều.
“Nàng cẩn thận”
Mặc Phùng Dương che miệng mũi, ồm ồm dặn dò nàng một câu, rồi mới xoay người rời đi.