Châu Nhi đứng bên cạnh khóc, bây giờ mới nhận ra nàng là Minh Vương phi.
“Minh Vương phi, van xin người mau cứu tiểu thư với!”
“Chẳng phải ta đã tới rồi sao?” Vân Khương Mịch liếc mắt nhìn nàng ta: “Mang chậu nước nóng tới cho ta” Châu Nhi vội vàng ra ngoài.
Sau khi nàng bắt mạch cẩn thận cho Vân Lan Thanh, phát hiện bị trúng độc. Mặc dù độc tính mạnh nhưng trúng độc không sâu, chậm trễ hai canh giờ nữa thì có thể Vân Lan Thanh đã mất mạng.
Trong không gian của Vân Khương Mịch đã cho ra thuốc giải tương ứng.
Sau khi cho Vân Lan Thanh dùng thuốc, nàng mới lên tiếng: “Dùng thuốc giải, trong vòng một giờ không thể dùng những thứ thuốc khác”
“Phải một canh giờ mới có thể hạ sốt cho muội.”
“Nhưng mà, tuy rằng hiện tại muội nóng lên, cũng vẫn trong phạm vi có thể khống chết Tỷ chỉ có thể hạ nhiệt vật lý Mỗi một câu nói của nàng, Vân Lan Thanh đều nghe không hiểu.
Châu Nhi mang nước nóng đến, Vân Khương Mịch tự tay lau thân thể cho Châu nhi, thay quần áo sạch sẽ rồi lại dùng khăn đắp lên trán cho nàng ấy.
Làm xong một loạt việc thì đã qua nửa canh giờ.
Vân Lan Thanh nửa tỉnh nửa mê, thế nhưng đau đớn đã không còn dữ dội như trước nữa.
Bởi vì đang sốt, gò má nàng ấy đỏ bừng.
Vân Khương Mịch ngồi bên giường tự mình chăm sóc nàng ấy, cầm lấy tay nàng ấy, nhẹ giọng hỏi: “Tam muội muội, nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lúc ở Minh Vương phủ nha đầu này vẫn mạnh khỏe.
Tại sao quay về phủ Quốc công lại xảy ra chuyện?!
Vân Lan Thanh nửa ngủ nửa mê, nói cũng không lưu loát, không trả lời được.
Châu Nhi quỳ một gối ở bên giường, khóc lóc than thở van xin Vân Khương Mịch: “Minh Vương phi, cầu xin người nhất định phải phân xử cho tiểu thư nhà ta!”
“Có chuyện gì, đứng lên mà nói.” Sắc mặt Vân Khương Mịch nghiêm túc.
Bấy giờ Châu Nhi mới khóc thút thít, nói đến chuyện đã xảy ra.
Hóa ra thời gian gần đây, Vân Lan Thanh vẫn luôn không cùng dùng bữa Trần thị bọn họ.
Có lẽ thực sự là do sợ Vân Ngọc Linh.
Cho nên vẫn luôn là Châu Nhi nấu cơm nước cho nàng ấy ở trong phòng bếp nhỏ của viện.
Vậy mà đêm nay, sau khi quay về từ Minh Vương phủ, Vân Bách Tùng liền gọi nàng ấy đến chính sảnh hỏi. Cũng không hỏi điều gì khác, chỉ hỏi thái độ của Vân Khương Mịch đối với nàng ấy như thế nào.
Vân Lan Thanh trả Ì Vừa lúc cũng đã tới giờ cơm.
Vân Bách Tùng, Trần thị đều bảo nàng ấy ở lại, vào dùng bữa tối cùng với bọn họ.
“Tiểu thư vốn không muốn, thế nhưng lão gia cùng phu nhân nhiều lần giữ lại! Còn nói cái gì mà bây giờ tiểu thư trưởng thành rồi, cánh cứng cáp rồi, đúng là không biết nghe lời bọn họ nữa” lầu đuôi ngọn ngành.
Châu Nhi nghẹn ngào nói không nên lời.
Nàng ta lau lau nước mắt: “Thấy Nhị tiểu thư chưa tới, tiểu thư đành phải ở lại, cùng dùng bữa với bọn họ”
“Khi trở về vẫn rất tốt, vậy mà còn chưa tới giờ Tý, tiểu thư liền đau bụng không chịu nổi” Châu Nhi lập tức đi bẩm báo cho Vân Bách Tùng.
“Nhưng cả lão và phu nhân đều không để tâm tới! Chỉ nói chẳng qua là đau bụng mà thôi, có lẽ là ăn nhầm vật gì đó, liền phân phó gia đỉnh đi mời đại phu tới.” Nhưng mà mời liên tiếp hai đại phu cũng nhìn không ra rốt cuộc Vân Lan Thanh bị thế nào.
“Tiểu thư nhà ta đau đến ngất xỉu đi một hồi, ban nãy khi Vương phi tới, tiểu thư còn hộc máu” Vân Khương Mịch cũng tận mắt trông thấy Vân Lan Thanh ghé vào bên giường, nôn ra ngụm máu rất lớn.
Bây giờ, máu kia còn chưa khô.