Nhưng thời gian gần đây, Đức phi đổ bệnh, Tôn Đáp Ứng được cưng chiều, Mặc Lệ Nga “gặp khó khăn”…
Một loạt sự kiện có liên quan với nhau, nàng vẫn cảm thấy phía sau có một tấm lưới lớn không thấy được, đang che phủ trên đầu mọi người.
Có âm mưul Chắc chắn có âm mưul Với lại, e rằng âm mưu này có liên quan đến Mặc Quốc Thiên là Tống Tử Ngư đi núi Vân Vụ rồi, vẫn chưa về kinh thành”
Vân Khương Mịch lắc đầu, nhíu mày.
Trước đó Tống Tử Ngư nói đi núi Vân Vụ, hôm sau có thể về kinh thành. Nhưng bây giờ đã qua năm sáu ngày rồi, vẫn không có tin tức của Tống Tử Ngư.
Hôm qua nàng định đi núi Vân Vụ một chuyến.
Đột nhiên lại nhận được thư do Phi điểu của Tống Tử Ngư truyền, nói rằng gặp chút chuyện gấp, phải hai ngày nữa mới có thể về kinh.
Nếu có Tống Tử Ngư ở đây, chắc chắn nàng sẽ bảo hẳn ta đoán giúp xem trong lòng Mặc Quốc Thiên nghĩ thế nào!
Tiếc là Tống Tử Ngư chưa quay lại!
Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Khương Mịch định đi đến cung Vĩnh Thọ một chuyến xem thử Đức phi có bệnh thật không.
Mấy ngày nay nàng không đến cung Vĩnh Thọ, cũng là do nàng đang giận Đức phi.
Hôm nay vì Mặc Lệ Nga, nàng đi một chuyến xem sao!
Ai ngờ đâu mới đi mấy bước, chỉ nghe tiếng “ây za” truyền đến… Vân Khương Mịch còn đang du lịch cõi thần tiên mới hồi hồn, thấy nữ nhân trước mắt bị nàng va phải.
Vẻ mặt mấy cung nữ căng thẳng, vội vàng dìu nàng ta dậy.
“Tiểu chủ, tiểu chủ, người không sao chứ?”
Tiểu chủ?
Vân Khương Mịch thấy nữ nhân ngã trên đất, nghĩ thâm trong lòng thì ra là một trong mấy phi tân của Mặc Quốc Thiên.
Tự cổ chí kim, Đế vương đều có tam cung lục viện, đương nhiên Mặc Quốc Thiên cũng không ngoại lệ.
Hậu cung của ông ba nghìn giai lệ, phi tân nhiều đếm không xuể.
Ông ta đã tự nói cho Vân Khương Mịch, ông ta không biết cuối cùng trong hậu cung này của ông có bao nhiêu phi tân.
Không nhớ bao nhiêu người, không nhớ hết tên và mặt mũi bọn họ, cũng không sủng hạnh tất cả.
Nếu sủng hạnh qua hết một lượt, e rằng ông bị ép khô mất!
Trong hậu cung, người được gọi là tiểu chủ… đều là phi tần có tần vị thấp hơn Vương phi.
Dù Vân Khương Mịch gặp, các nàng cũng phải chủ động thỉnh an chào hỏi nàng mới phải phép.
‘Vân Khương Mịch không nhận ra vị “tiểu chủ” này, cũng không nói chuyện, chỉ đứng tại chỗ chờ nàng ta thỉnh an nàng, nàng mới phản ứng lại.
Ai ngờ chưa đợi được vị “tiểu chủ” này thỉnh an, đã thấy sau khi nàng ta được đám cung nữ cuống cuồng đỡ dậy, không nói hai lời đã giơ tay đánh về phía mặt Vân Khương MịchI “Cái thứ không có mắt! Bổn tiểu chủ mà ngươi có thể động vào à?”
Một bạt tai này còn chưa tới mặt Vân Khương Mịch, tay Tôn đáp ứng đã bị nàng năm lại.
“Ngươi nói với ta à?”
Vân Khương Mịch nhướng mày nhìn nàng ta: “Bổn Vương phi không nhận ra tiểu chủ ngươi, muốn nói chuyện với bổn Vương phi thì tự giới thiệu trước đãt”
Nghe nàng tự xưng “bổn Vương phi”…
Ánh mắt Tôn đáp ứng chợt lóe lên.
Nhưng nhớ ra bây giờ nàng ta là người Hoàng Thượng yêu thương nhất, lại có sức mạnh ngay lập tức, nàng ta thẳng lưng muốn rút tay về. Nhưng ra sức vùng vẫy mấy lần, mà Vân Khương Mịch càng nắm càng chặt.
Tôn đáp ứng đau đến nghiến răng: “Ngươi, ngươi buông ta rat”
“Cái thứ gì đâu cũng dám đụng vào ta à?”