Hoặc là dáng dấp đoan chính, mồm miệng linh hoạt; Hoặc là có vài phần năng lực.
Nhưng trông Bích Yên cũng không phải tuyệt đẹp, thậm chí nét mặt còn có chút chất phác.
Lại còn là một người câm không biết nói, người như vậy sao lại được tiến cung hầu hạ?
“Vâng” Như Vân gật đầu: “Đã câm bốn năm rồi” Vân Khương Mịch suy nghĩ thông suốt.
Vừa nghe thấy vậy, nàng lập tức bừng tỉnh ngộ ra.
Câm được bốn năm, chứng tỏ bốn năm trước, Bích Yên không bị câm.
Nàng ta không phải bẩm sinh đã là người câm, mà là bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì nên mới biến thành người câm!
Rốt cuộc là bị bệnh, hay là bị người khác dùng thủ đoạn hiểm độc?!
Trong chớp mắt, trong đầu Vân Khương Mịch đã có vô số suy đoán.
Nàng nhìn Bích Yên với ánh mắt sắc bén, còn mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu: “Ngươi tên là Bích Yên phải không?” Bích Yên vội vã buông tay xuống, mặt đầy nước mắt gật đầu.
“Nếu ngươi không thể nói chuyện, vậy thì ta hỏi, ngươi gật đầu hoặc là lắc đầu” Sau cùng, nàng lại bổ sung: “Tốt nhất ngươi hãy thành thật trả lời câu hỏi của bổn vương phi.”
“Nếu trung thực, ta liền tìm cách chữa khỏi cho cổ họng của ngươi.
Nếu như không trung thực, tối hôm nay đừng mong bước ra khỏi cửa của phủ Minh Vương!” Vân Khương Mịch trầm giọng uy hiếp.
Trong mắt Bích Yên lóe lên một tia e ngại, rồi vội vàng gật đầu.
Bây giờ nàng ta đã có hai đứa con, còn có trượng phu đang chờ ở nhà, nàng ta rất nóng lòng về nhà.
“Tốt, câu hỏi thứ nhất” ‘Vân Khương Mịch nhìn nàng ta thật sâu: “Bốn năm trước, ngươi có biết chuyện đám người Du Chí cưỡng bức Cửu Công chúa không?”
Bích Yên chần chờ một chút, gật đầu.
“Vấn đề thứ hai, ngươi có tham gia vào chuyện đó không?” Trong mắt Bích Yên lóe lên một tia e ngại, chậm rãi gật đầu.
“Vấn đề thứ ba, người đứng phía sau là ai?!” Tuy răng đang hỏi Bích Yên nhưng khóe mắt Vân Khương Mịch lại liếc nhìn về phía Mặc Phùng Dương… Nhận ra ánh mắt của nàng, Mặc Phùng Dương nhíu mày, đặt bản chép tay xuống.
“Trên mặt bổn vương có vết nhọ sao?” “Không có vết nhọ, có chút kỳ quái.” Vân Khương Mịch hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt lại dừng trên mặt Bích Yên lần nữa.
Có lẽ là nàng ta không dám trả lời.
Ánh mắt nàng ta né tránh, không dám đối diện với Vân Khương Mịch, trong miệng cứ “a” mập mờ không rõ.
“Ngươi không dám trả lời sao?” Nét mặt Vân Khương Mịch nghiêm túc: “Bích Yên, ngươi cần phải hiểu rõ cửa của Minh Vương phủ vào được nhưng không dễ dàng rời đi như vậy.
Nếu ngươi muốn đi thì thành thật trả lời câu hỏi của bổn vương phi” “Ta bảo vệ an toàn cho ngươi, còn có thể cho ngươi một lượng bạc lớn, để cả nhà ngươi không lo cơm áo.” Trái lại, nàng ta biết rõ hậu quả.
Bên môi Mặc Phùng Dương thoáng qua ý cười như có như không.
Quả nhiên nữ nhân này có bản lĩnh “ép người làm kỹ”.
Hở ra là lấy bạc đánh người! Đây là biện pháp đơn giản thô bạo nhất, cũng là biện pháp hiệu quả nhất.
Quả nhiên, ánh mắt Bích Yên do dự rồi.
Vân Khương Mịch lại nói: “Nếu ngươi không dám trả lời, vậy ta đọc mấy cái tên.
Đọc đến tên của người đứng phía sau màn, ngươi liền gật đầu, cũng không tính là ngươi nói cho bổn vương phi.” Sau khi Bích Yên cân nhắc thiệt hơn trong lòng, lưỡng lự gật đầu.
“Vân Ngọc Linh?” Nàng ta lắc đầu.
“Hoàng hậu nương nương?” Ánh mắt Bích Yên chấn động, hoảng sợ vội vàng lắc đầu.
“Ngũ Công chúa?” Nàng ta lắc đầu.
“Mấy vị Vương phi còn lại?” Bích Yên lắc đầu, chần chờ một chút, lại gật đầu.