Lúc này nàng ấy nào dám đi gọi Vương gia tỉnh dậy?
“Vương gia sẽ giết nô tỳ mất!” Thấy nàng ấy không dám, Vân Khương Mịch bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi cứ đi làm đi! Nếu như hắn dám nổi giận với ngươi, ngươi cứ nói là Phong Bảo sẽ thức giấc giữa đêm, muốn gọi hắn sang đây” Nghe nói như thế, hai mắt Như Ngọc sáng ngời.
Vẫn là Vương phi cao minh!
Biết Vương gia thương yêu Phong Bảo tựa như con trai ruột cho nên cố ý dùng lý do này khiến Vương gia qua đây.
Nếu như sau này Vương phi muốn được vương gia sủng ái, một chiêu này không phải là không thể…
“Vâng, nô tỳ đi ngay.” Như Ngọc xoay người đi vào trong màn đêm.
Vân Khương Mịch thu dọn qua loa một chút, hôn khẽ một cái ở trên trán Phong Bảo.
Vốn tưởng rằng, cho dù Mặc Phùng Dương muốn tới đây cũng phải rất lâu. Vậy mà nàng còn chưa ra cửa, hắn đã vào viện Ánh Nguyệt: “Phong Bảo tỉnh chưa?” Hắn vẫn chưa hỏi vì sao đêm hôm khuya khoắt nàng còn ra ngoài.
Đổi lại là trong ngày thường, nhất định là muốn xem thường nàng, nói nàng khuya khoắt xuất môn trộm Ngưu…
“Vẫn chưa đâu, ngủ rất say, ngươi nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức thằng bé đánh thức!” Vân Khương Mịch dặn dò tỉ mỉ.
“Cần ngươi phải nói sao?” Mặc Phùng Dương hừ lạnh một tiếng, trực tiếp vào nhà đóng cửa lại.
Động tác kia hết sức thuần thục, giống như là vào tẩm điện của mình vậy.
Vân Khương Mịch yên tâm ra ngoài.
Khi đến phủ Ưng Quốc công, trong phủ đen nhánh một mảnh, không nghe thấy chút âm thanh ồn ào nào, chỉ có từng hồi tiếng kêu đau truyền ra từ trong viện của Vân Lan Thanh.
Vân Khương Mịch không khỏi nhíu mày.
Suy cho cùng Vân Lan Thanh vẫn là Tam tiểu thư trong phủ.
Đêm nay xảy ra chuyện như vậy, người trong phủ đều giống như người chết vậy!
Lế nào lại không có ai tới hỏi thăm nàng ấy?
Mỗi viện đều tắt hết đèn, yên tĩnh, rõ ràng đã đi ngủ.
Nàng vào viện của Vân Lan Thanh, chỉ có tiểu nha hoàn Châu Nhi của nàng ấy, sắc mặt vô cùng lo lắng, đứng trông ở bên cạnh: “Tiểu thư, tiểu thư người cảm thấy thế nào rồi?” Bởi vì quá mức lo sợ, Châu hi khóc sưng cả hai mắt.
“Đau, đau quái” Vân Lan Thanh lăn lộn trên giường, đau nhức khiến cho nàng ấy cuộn thành một đoàn.
Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, quần áo trên người sớm đã bị ướt đẫm mồ hôi.
“Tiểu thư, người có muốn uống chút nước không?” Châu Nhi cũng không còn biện pháp nào, chỉ có thể nghĩ hết cách, muốn cho Vân Lan Thanh dễ chịu hơn một chút.
Bất thình lình, chỉ thấy Vân Lan Thanh lăn đến bên giường, ghé vào mép giường nôn khan kịch liệt một trận. Cuối cùng, nàng ấy chợt phun mạnh ra một ngụm máu lớn!
Xa Châu Nhi bị sợ hãi: “Tiểu thư, tiểu thư người không sao chứ?!” Sau khi phun ra ngụm máu tươi này, dường như Vân Lan Thanh đã dễ chịu hơn chút.
Nàng ấy quay lại nằm ở trên giường, như một con cá chết không thể động đậy, giọng nói suy yếu gần như không nghe được: “Châu Nhi, ta cảm thấy hình như ta sắp chết rồi” Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến từ cửa: “Nói bậy bạ gì đó?” Châu Nhi xoay người nhìn, chỉ thấy Vân Khương Mịch sải bước đi đến.
Nhiều năm không gặp nàng, đúng là Châu Nhi không thể nhận ra nàng trong giây lát!
Thẳng đến Vân Khương Mịch đến gần, Vân Lan Thanh lúc này mới lã chã rơi lệ, nắm lấy tay nàng: “Đại tỷ tỷ!”
“Đại tỷ tỷ, muội sắp chết rồi! Chỉ có tỷ bằng lòng đến nhìn muội một cái, đến tiễn muội một đoạn đường cuối cùng.”
“Muội đã có thể trông thấy hắc bạch vô thường tới dẫn muội đi rồi!”