“Con nói cái gì?!” Vân Bách Tùng như gặp sấm sét giữa trời quang, sắc mặt xám trắng càng thêm cứng ngắc.
Thân thể ông run nhẹ, lảo đảo lùi về sau một bước: “Lan Thanh chết rồi? Điều này sao có thể? Chẳng phải hôm qua vẫn khỏe mạnh sao?!” Ông còn cố ý phân phó, bảo nàng ấy đến Minh Vương phủ một chuyến.
Mấy ngày nữa là sinh nhật mười lăm tuổi của Vân Lan Thanh, còn chưa cập kê sao nàng ấy lại chết?!
Vân Ngọc Linh nghiêng người sang để ông đi vào: “Tam muội muội nàng…” Còn chưa nói dứt câu, lão Trần quản gia trong phủ liền sắc mặt kinh hoảng vào thưa: “Lão gia, phu nhân, Nhị tiểu thư, việc lớn không tốt rồi!”
“Minh Vương phi tới! Còn, còn đưa theo ngõ tác! Nói là muốn khám nghiệm tử thi cho Tam tiểu thư!”
“Cái gì?!” Nghe thấy lời này, Vân Ngọc Linh biến sắc, không dám tin hỏi lại: “Vân Khương Mịch muốn làm cái gì?!”
Lão Trần cuống quýt trả lời lại một lần nữa: “Minh Vương Phi mang theo pháp ý, đến khám xác cho Tam tiểu thư!” Vân Ngọc Linh lân này đã nghe rõ rồi, hai mắt trợn lên, suýt nữa thì ngất đi.
Trần thị cũng nhanh chóng đứng dậy: “Minh Vương Phi này rốt cuộc có ý gì?! Lan Thanh chết chúng ta đã vô cùng đau thương, tại sao lại còn muốn khám xác?!”
“Lão gia, thiếp nghe nói, nếu khám xác thì phải xé thi thể rat” Bà ta vội vàng nắm lấy tay Vân Bách Tùng, sốt ruột nói: “Lan Thanh đã chết rồi, lại còn không để cho con bé được chết bình an”
“Minh Vương Phi thật quá đáng! Đây chẳng phải là cắm một đao vào lòng thiếp sao?” Nói dứt lời, Trần thị buông tay ra, lại nhào lên giường.
Bà ta nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Vân Lan Thanh, than trời trách đất: “Đứa con gái đáng thương của ta! Ông trời không có mắt mà, để cho ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!”
“Ta chỉ có hai đứa con gái, tuổi xế chiều đã phải chịu tang con gái, lấy mạng của ta cho rồi đi!”
“Ông trời ơi, rốt cuộc con đã làm sai điều gì, tại sao ông không cho con chết thay Lan Thanh đi chứ!” Nhìn bộ dạng Trần thị đang vô cùng bi thương, trong lòng Vân Bách Tùng cũng cực kì khó chịu.
Ông còn không biết rõ ràng nguyên nhân cái chết của Vân Lan Thanh, Vân Khương Mịch đã mang theo pháp y đến phủ Quốc Công.
Kết hợp với chuyện trong cung sáng nay…
Trong lòng Vân Bách Tùng đã hiểu rõ, có lẽ Vân Khương Mịch biết nguyên nhân cái chết của Vân Lan Thanh.
“Phu nhân, bà đứng lên trước đi.”
“Minh Vương Phi thật quá đáng! Đây chẳng phải là cắm một đao vào lòng thiếp sao?” Nói dứt lời, Trần thị buông tay ra, lại nhào lên giường.
Bà ta nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Vân Lan Thanh, than trời trách đất: “Đứa con gái đáng thương của ta! Ông trời không có mắt mà, để cho ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!”
“Ta chỉ có hai đứa con gái, tuổi xế chiều đã phải chịu tang con gái, lấy mạng của ta cho rồi đi!”
“Ông trời ơi, rốt cuộc con đã làm sai điều gì, tại sao ông không cho con chết thay Lan Thanh đi chứ!” Nhìn bộ dạng Trần thị đang vô cùng bi thương, trong lòng Vân Bách Tùng cũng cực kì khó chịu.
Ông còn không biết rõ ràng nguyên nhân cái chết của Vân Lan Thanh, Vân Khương Mịch đã mang theo pháp y đến phủ Quốc Công.
Kết hợp với chuyện trong cung sáng nay…
Trong lòng Vân Bách Tùng đã hiểu rõ, có lẽ Vân Khương Mịch biết nguyên nhân cái chết của Vân Lan Thanh.
“Phu nhân, bà đứng lên trước đi.” Ông thở dài một hơi, dìu Trần thị đứng lên: “Chuyện này ta sẽ tự mình điều tra rõ ràng! Muốn để pháp y khám xác cho Lan Thanh, ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý!” Nghe nói như thế, Vân Ngọc Linh và Trần thị nhìn nhau, lúc này mới thở ra một hơi.
Vân Bách Tùng nặng nề nhìn thoáng qua Vân Lan Thanh, quay người đi ra.