Tận đến lúc mama thấy sắc trời đã tối bèn nhắc nhở bà cổng cung sắp đóng thì Đức phi mới không cam lòng mà đưa theo một đám cung nhân rời đi.
Trước khi đi bà còn căn dặn Như Vân và Như Minh nhất định phải điều tra ra thân phận của cậu bé kia.
Vân Khương Mịch bị đưa trở về viện Ảnh Nguyệt.
Nàng vốn không hề bị ngất thế nên sau khi nha hoàn đặt hàng lên giường rồi rời đi, nàng cũng ngọ nguậy bò dậy, chật vật lấy thuốc mỡ bôi lên vết thương.
Nhưng vết thương này lại nằm ở phần mông, tự mình thoa rất bất tiện...!
Lúc này cửa phòng bị người ta đẩy ra, nàng cứ tưởng là Phong Bảo trở về đang định cất giọng ngăn cản thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Mặc Phùng Dương vang lên: "Là bổn vương"
Nàng thở dài một hơi kéo chăn qua đắp lên.
"Vương gia tới đây làm gì? Chế giễu thiếp thân sao?" Ngữ khí của Vân Khương Mịch chẳng thể nào tệ hơn được nữa.
"Vân Khương Mịch, sao nàng cứ phải chanh chua cay nghiệt với bổn vương như thế?"
Mặc Phùng Dương nhíu mày nói.
Nương theo ánh nến, hắn trông thấy vẻ mặt của Vân Khương Mịch vô cùng khó coi thì nặng nề đặt lọ thuốc mỡ trong tay lên bàn: "Đã thế thì, coi như bổn vương tự mình đa tình rồi!"
Hắn có lòng tốt đưa thuốc tới cho nàng sao?
Mắt Vân Khương Mịch loé sáng một cái, giọng nói hoà hoãn đi mấy phần nói lảng sang chuyện khác: "Phong Bảo đâu?"
"Nó đói bụng nên bổn vương đã sai nhà bếp làm bữa tối dựa theo khẩu vị của nó rồi.
Bây giờ Như Minh đang ở phòng ăn chăm lo cho nó dùng cơm"
Nghe hắn nói thế thì trong lòng Văn Khương Mịch không khỏi cảm thấy áy náy.
Đã trễ như vậy rồi, chắc chắn Phong Bảo rất đói.
Thấy nàng không nói gì Mặc Phùng Dương mới cầm thuốc mỡ đi tới: "Vết thương thế nào rồi? Có thể tự mình bôi thuốc không?"
Vân Khương Mịch đã tự bôi thuốc nhưng vẫn có nhiều chỗ thực sự là bội không tới.
Nàng nhìn thoáng qua lọ thuốc trong tay Mặc Phùng Dương, hiển nhiên là thuốc ở thái y viện sẽ có hiệu quả tốt hơn.
Nếu như nàng bị thương thì sẽ không có ai chăm sóc Phong Bảo nữa rồi.
Dù sao cũng chỉ là thoa thuốc thôi chứ có mất miếng thịt nào đâu...Nghĩ như thế nên Vân Khương Mịch quyết tâm liều mạng nói với Mặc Phùng Dương: "Thiếp thân, tự thiếp thân không bôi được, ngài giúp thiếp bôi đi!"
"Cái gì?"
Mặc Phùng Dương sửng sốt một hồi, hắn cứ tưởng bản thân mình nghe nhầm.
"Thiếp nói, ngài giúp thiếp thân bôi thuốc đi." Vân Khương Mịch nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc mà lặp lại lần nữa.
Có lẽ là ánh mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc quá độ nên khiến mặt nàng nổi lên một tầng đỏ ửng, ánh mắt cũng có chút tránh né: "Dù sao thì thiếp thân cũng gả cho ngài rồi, chẳng lẽ ngài còn xấu hổ mà không dámlàm?"
Nàng lẩm bẩm nói, định bụng dùng phép khích tướng dự hắn.
"Ai nói, ai nói bổn vương không dám?" Mặc Phùng Dương cắn răng mở nắp bình rồi lật chăn lên.
Vết thương này xem ra cũng không quá nghiêm trọng.
Vị mama kia cũng rất có mắt nhìn.
"Nàng cũng thật mạnh miệng, mẫu phi phạt nàng, nàng thành thật nhận sai là được rồi cứ cãi lại mẫu phi làm gì?"
Hắn lấy một ít thuốc mỡ bôi lên lưng nàng, dạy dỗ nàng như thể dạy bảo con trai mình: "Mẫu phi ấy à, người nói năng chua ngoa nhưng tâm rất mềm..."
"À, đối với ngài thì mạnh miệng mềm lòng nhưng đối với thiếp thân thì mạnh miệng cứng lòng." Vân Khương Mịch cười nhạo nói.
Mặc dù Mặc Phùng Dương bởi vì nàng mới bị thương nhưng chẳng phải hôm qua nàng đã giúp hắn bôi thuốc giải độc rồi sao?
Nàng quay đầu lại nhìn, trên bả vai hắn có vết thương thế nên động tác cũng gặp chút khó khăn.
"Hai chúng ta bây giờ thật sự nực cười! Bả vai ngài bị thương, thiếp thân giúp ngài bôi thuốc, mông thiếp bị thương ngài giúp thiếp bôi thuốc.
Nếu để chuyện này truyền ra ngoài sợ sẽ làm trò cười cho người khác mất"
Mặc Phùng Dương trầm mặc không nói chỉ cẩn thận bôi thuốc mỡ cho nàng.
Ánh mắt hắn chuyên chú, lỗ tai đỏ hồng.
Dù cho hắn và Vân Khương Mịch đã sớm viên phòng từ lâu thế nhưng hắn cũng chỉ chăm chăm nhìn vào vết thương chứ không dám nhìn nơi khác.
Ngón tay thon dài run run lướt trên da thịt nàng.
Nữ nhân này bị cấm túc bốn năm mà sao da dẻ vẫn tốt đến thế.
Quả thật là vô cùng mịn màng...
Thấy hắn không nói gì Vân Khương Mịch đành đổi trọng tâm câu chuyện: "Thích khách tối qua còn chưa bắt được sao?"
Mặc Phùng Dương nói, nhớ tới những điều Như Ngọc hồi báo hắn lại trầm giọng nói: "Tên thích khách tối hôm qua có khả năng không phải tới ám sát nàng.
Khả năng cao là tới ám sát bổn vương."
"Vậy tại sao hắn ta lại tới viện Ánh Nguyệt? Cả cái kinh thành đều biết tình cảm phu thê chúng ta không mặn nồng cơ mà?"
Vân Khương Mịch hỏi.
Vấn đề này đã khiến Mặc Phùng Dương cứng họng.
"Thực ra thì thiếp thân nghi ngờ, người đó đến để giết thiếp." Vân Khương Mịch nhẹ giọng nói.
Ngón tay Mặc Phùng Dương dừng trong chốc lát lại nói: "Ồ? Nàng vẫn luôn bị cấm túc trong viện Ảnh Nguyệt, bốn năm nay chưa từng rời khỏi vương phủ.
Chọc ở đâu mà được đám cao thủ tuyệt thế như vậy?"
Trong bốn năm nay, nàng quả thật không đắc tội với ai.
Thế nhưng bốn năm trước thì có.
Trong mắt Vân Khương Mịch loé lên tia lạnh lẽo.
Bốn năm trước, trong một lần Cung yến, nguyên chủ Vân Khương Mịch tính kế Tần Nghiên Tuyết, để nàng ta trở thành người của Mặc Vân Kinh, huỷ bỏ hôn sự của nàng ta với Mặc Phùng Dương.
Mọi người chỉ cho là tất cả đều do Vân Khương Mịch tính kế chia rẽ mối lương duyên tốt đẹp giữa Mặc Phùng Dương và Tần Nghiên Tuyết.
Nhưng chỉ có nàng biết, tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của Tần Nghiên Tuyết!
Là do nàng ta tương kế tựu kế mượn tay Vân Khương Mịch để trở thành nữ nhân của Mặc Vân Kinh...Vị tiểu thư Tần gia này, căn bản là nhìn không thuận mắt Mặc Phùng Dương!
Người nàng ta coi trọng, trước nay vẫn luôn là Doanh Vương, Mặc Vân Khinh! Sau khi mưu kế của Tần Nghiên Tuyết hoàn thành lại bị Vân Khương Mịch phát hiện ra.
Thế nên nàng ta mới lừa gạt Vân Khương Mịch, nói chỉ cần nàng làm như không hay biết gì thì có thể giúp nàng gả được vào.
Nguyên chủ Vân Khương Mịch vốn là một cô nương ngốc.
Chỉ với dăm ba câu nói khoác đã dụ được nàng vào trong kế hoạch của Tần Nghiên Tuyết.
Sau đó, nàng quả thật được gả cho Mặc Phùng Dương.
Nhưng tất cả mọi chuyện từ việc nàng bị Mặc Phùng Dương chán ghét mà vứt bỏ hay là Đức phi và Mặc Lệ Nga đều hận nàng đến thấu xương vì âm mưu hòng huỷ hoại sự trong sạch của Mặc Lệ Nga.
Tất cả đều nhờ có công lao của Tần Nghiên Tuyết!
Có lẽ là do sợ nàng nói ra bí mật này nên mấy năm nay Tần Nghiên Tuyết vẫn luôn phải sát thủ đến ám sát nàng.
Chỉ là những sát thủ trước đó chỉ là dạng tôm tép tầm thường không làm hại được nàng.
Lần này, đổi lại phải được một tên lợi hại đến.
Thấy Vân Khương Mịch không trả lời Mặc Phùng Dương nhịn không được hỏi: "Nàng nói đi chứ! Nàng trêu chọc ai? Vì sao lại có người đến ám sát nàng?"
viện Ảnh Nguyệt là nơi có hàng thủ vệ mỏng nhất trong vương phủ.
Mặc Phùng Dương chẳng bao giờ quan tâm đến sự sống chết của Vân Khương Mịch.
Cho nên tên thích khách bình thường mới trà trộn đượcvào trong viện Ảnh Nguyệt.
Những ai mà biết được, lần này lại gặp phải Mặc Phùng Dương.
"Không có gì."
Vân Khương Mịch hồi phục lại tinh thần, thấy hắn chau mày thì cười cười: "Chỉ là thiếp thân thuận miệng nói thế thôi".
Bốn năm trước nàng từng giải thích qua thế nhưng Mặc Phùng Dương không hề tin nàng.
Bốn năm sau nàng lại nói mọi chuyện năm đó đều là do Tần Nghiên Tuyết gây nên thì người nam nhân này sẽ lại không tin nàng, có khi còn cho là nàng ngậm máu phun người!
Dù sao thì hắn luôn coi Tần Nghiên Tuyết là người tình trong mộng của hắn.
Hắn luôn cho rằng người nữ nhân đó thanh thuần xinh đẹp như tên nàng ta vậy.
Vân Khương Mịch tự giễu cười cười.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân và giọng nói vui vẻ của Phong Bảo từ ngoài cửa truyền vào: "Nương, con về rồi!"
Cả Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương đều biến sắc.
Nàng nằm trên giường, quần áo xộc xệch, tay Mặc Phùng Dương toàn là thuốc mỡ còn đang đặt lên lưng nàng nữa...
Cảnh này nếu để người khác nhìn thấy thì sợ có giải thích thế nào cũng không giải thích rõ được.
Vân Khương Mịch đang muốn kéo chăn đắp lên thì Phong Bảo đã hồ hởi bước vào, nó thấy một màn trong phòng thì bước chân thắng gấp tại cửa, điểm tâm trong tay rơi "bịch" xuống đất....