Mặc Phùng Dương cũng không biết tại sao, hắn thà rằng nhìn thấy nàng nhảy cẵng lên, chỉ vào mũi của hắn và hung dữ với hắn.
Chứ hắn cũng không muốn nghe những lời nói châm chọc kia của nàng và nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của nàng.
Chẳng lẽ bởi vì sự xuất hiện của Tống Tử Ngư, mà lòng hắn mới có cảm giác bất an?
Hoặc có lẽ chỉ đơn thuần là vì Phong Bảo thôi?
Mặc Phùng Dương tìm không ra nguyên nhân, hắn cũng không tiếp tục đào quá sâu về vấn đề này nữa, hắn chỉ cúi đầu thở dài rồi nói: “Mịch Nhi, chúng ta nói chuyện một cách đàng hoàng, được không?”
Nhìn thấy cánh cửa thư phòng đóng chặt, hắn biết Tống Tử Ngư đang ở bên ngoài.
Dù sao lúc này thư phòng cũng không có người thứ ba…
Hắn cúi đầu nhận sai thì cũng không sao cả!
Nam tử hán đại trượng phu, biết lúc nào nên co, lúc nào nên giãn!
Thê tử của mình, hắn không thương thì ai thương?
Trong thâm tâm, hắn không ngừng thầm niệm mấy câu này… Mấy câu đó là những gì mà Mặc Quốc Thiên dạy bảo cho hắn trong mấy ngày nay. Mặc Phùng Dương vẫn ghi tạc vững vàng ở trong lòng.
“Nào, uống một ngụm trà, đừng tức giận nữa”
Mặc Phùng Dương khẽ cười, hắn tự tay rót cho nàng một chén trà.
Hắn đường đường là Minh Vương.
Trong mắt người khác, sự tồn tại của hắn cao quý và uy nghiêm cỡ nào?
Ngày hôm nay, khi cánh cửa đóng lại, hắn không những nhẹ nhàng nhận sai với nàng, mà hắn còn thấp giọng, rót trà cho nàng nữa…
Vân Khương Mịch cũng không phải là người không biết tha thứ cho người khác.
Hai người cứng gần cãi cọ sống với nhau, chẳng phải gập ghềnh như thế này sao?
Có thể cãi nhau, nhưng sau mỗi cuộc cãi vã đó thì bỏ lại những nỗi oán hận kia ở phía sau đầu, nhìn về phía trước không phải tốt hơn sao?
Nàng nhận lấy chén trà, lạnh lùng “hừ’ rồi nói: “Ta cũng đã nói rất rõ ràng với ngươi rồi, ta làm tất cả những chuyện này đều là vì tốt cho ngươi thôi, ta không cho phép ngươi nghỉ ngờ †a, mà ngươi lại hết lần này đến lần khác nghi ngờ ta”
“Được, bổn vương nhất định sẽ nghe theo lời nàng”
Mặc Phùng Dương ngồi xuống bên cạnh nàng: “Nàng còn chưa nói cho bổn vương biết, rốt cuộc hắn ta là ai?”
Vân Khương Mịch cũng chịu nguôi ngoai, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Hắn ta thật sự là đồ đệ của Huyền Sơn tiên sinh”
Vân Khương Mịch nhíu mày nói.
Nàng bưng chén trà và nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lúc này nàng mới cầm chén trà trong tay: “Ngươi đừng có mà không tin! Ta thực sự đã tìm được Huyền Sơn tiên sinh và đưa đồ đệ duy nhất của ông ta xuống núi”
“Bởi vì Huyền Sơn tiên sinh không thể xuống núi được”
“Ồ”
Mặc Phùng Dương kinh ngạc: “Sao nàng lại tìm được Huyền Sơn tiên sinh?”
“Ta tìm ngoại tổ phụ để dò la tin tức. Sau đó, ta lại tra rất nhiều tư liệu, lúc này mới miễn cưỡng xác định được nơi mà Huyền Sơn tiên sinh đang quy ẩn”
Vân Khương Mịch cũng không gạt hắn.
Chẳng qua là Huyền Sơn tiên sinh không muốn bị người ngoài quấy rầy, càng không muốn có thêm nhiều người biết đến nơi quy ẩn của ông ta.
Vân Khương Mịch cũng không có nói ra chuyện ông ta đang trú ẩn ở núi Vân Vụ.
“Mấy ngày nay, ta đi sớm về muộn cũng là đi cầu xin Huyền Sơn tiên sinh”
Nàng nhìn chằm chằm vào Mặc Phùng Dương, giọng nói mang theo vài phần oán hận: “Ta một lòng vì ngươi, ngươi và mẫu phi đều hiểu lầm ta! Ta còn chưa tính toán với ngươi đâu”
Nhìn bộ dạng có vài phần ủy khuất của nàng, lòng Mặc Phùng Dương cảm thấy mềm nhữn: “Thực xin lỗi, Mịch Nhi…”
“Qua rồi thì cho qua đi, hôm nay nói rõ ràng cũng là chuyện tốt”
Vân Khương Mịch cũng không phải là người suốt ngày xoắn xuýt chuyện quá khứ, nàng nói tiếp: “Vốn dĩ Tống Tử Ngư đang đi ngao du tứ quốc”