Chỉ thấy hắn ta lớn lên như ngọc, khuôn mặt đẹp đẽ, trên người mặc trường bào màu trắng. Dung mạo tỏa ra khí tức nhã nhặn, giống như một khối bảo ngọc phẩm chất ôn hòa.
Hãn ta thu thập sọt đeo lưng, nhận thấy ánh mắt của Vân Khương Mịch liền giương mắt lên nhìn…
Là một cô nương trước này chưa từng gặp, hắn ta hơi sửng sốt.
Sau đó khách khí gật đầu chào hỏi.
Mẹ ơi!
Cái khí chất này, chính là thứ mà Vân Khương Mịch thích nhất!
Nàng không ổn rồi!
Chỉ được hắn ta nhìn một cái, trong lòng Vân Khương Mịch đã điên cưồng hò hét: mỹ nam tử! Đây mới gọi là mỹ nam tử!
Cái tên Mặc Phùng Dương kia tính là gì!
Cũng không để ý đến vừa rồi còn giận dỗi với Huyền Sơn tiên sinh, nàng vội vã nắm lấy tay ông ta: “Đây là ai?”
“Đồ đệ của ta”
“Ông không giới thiệu với ta một chút à?”
Ngón tay của Vân Khương Mịch yên lặng nắm lấy cánh tay dưới áo ông ta.
Huyền Sơn tiên sinh bị đau, gương mặt già nua nhăn thành một đống: “Đến đây, ta giới thiệu hai ngươi với nhau một chút!”
“Tử Ngư lại đây”
Tử Ngư?!
Mẹ ơi, chết mất!
Đến tên cũng hợp ý nàng!
“Tử Ngư à, vị này chính là Minh vương phi tại Kinh Thành, Vân Khương Mịch”
Huyền Sơn tiên sinh cố nhịn để Vân Khương Mịch véo, nhe răng trợn mắt nói: “Mịch nha đầu, vị này là đệ tử duy nhất của ta, Tống Tử Ngư”
Họ Tống?
Họ cũng dễ nghe đến vậy!
Chỉ là, vừa rồi lúc Huyền Sơn tiên sinh giới thiệu nàng đã nói gì?”
Nàng là Minh vương phi tại Kinh Thành?
“Vâng, sư phụ.”
Tống Tử Ngư biết nhất định là Huyền Sơn tiên sinh có chuyện muốn nói với Vân Khương Mịch nên ngoan ngoãn nghe theo rời đi.
“Thế nào? Vị đồ đệ này của ta?”
Huyền Sơn tiên sinh nhướn mày nhìn Vân Khương Mịch, vẻ mặt đắc ý.
Vân Khương Mịch thu hồi tầm mắt, điên cuồng gật đầu: “Cực kỳ chính trực! Đẹp trai quá đi mất!”
Huyền Sơn tiên sinh: “Hả?”
“A, không có gì.”
Vân Khương Mịch khôi phục tinh thần: “Đúng rồi, chuyện ta nói xuống núi vừa rồi, ông thật sự không suy nghĩ thêm sao?