Hôm nay Đức phi thật sự là quá hào phóng!
Quả nhiên thứ được làm từ vàng rất phù hợp với khí chất của nàng…
Nhìn thấy một bộ trang sức xa hoa này, sắc mặt Vân Khương Mịch kinh ngạc, xác định lại một lần nữa: “Mẫu phi, người thực sự muốn ban thưởng bộ trang sức này cho con sao?”
“Ừm, có phải rất thích hay không? Kích động không?”
Nhìn dáng vẻ nghẹn họng của Vân Khương Mịch, Đức phi hài lòng nở nụ cười.
Bà buông chén trà xuống: “Bộ trang sức này là lễ vật đầu tiên mà Phụ hoàng ngươi đưa cho bổn cung năm đó.”
Vân Khương Mịch: “…”
Đức phi nhìn thấy nàng rất thích chỗ nào nhỉ?
Lại còn rất kích động?
“Hóa ra là lễ vật đầu tiên mà Phụ hoàng tặng cho người, lễ vật này cũng thật đặc biệt. Cho nên năm đó mẫu phi là bị lễ vật này làm xiêu lòng sao?”
Vân Khương Mịch cười ha hả: “Đúng thật là Phụ hoàng đã bỏ vốn lớn”
“Đúng vậy, người xem ánh vàng rực rỡ này xinh đẹp đến nhường nào! Còn rất chiêu tài!”
Gương mặt Đức phi tràn ngập ý cười.
Vân Khương Mịch: “…”
“Bản cung truyền lại cho ngươi bộ trang sức này. Sau này ngươi có con dâu thì lại tiếp tục truyền xuống thêm nhiều thế hệ nữa!”
Coi như là bảo vật gia truyền!
Đi ra từ cung Vĩnh Thọ, Vân Khương Mịch ôm hộp gấm trở về Cố gia. Nàng đã thương lượng với Cố Bắc Trung, sau này mỗi buổi sáng Phong Bảo đều phải học tập, buổi chiều là thời gian tự do vận động.
Tiểu hài tử cần học tập nhưng cũng cần rèn luyện thân thể.
Tuy Phong Bảo còn nhỏ nhưng thông minh lanh lợi, ngay cả Cố Bắc Trung cũng nói ông đã dạy cho rất nhiều Hoàng tử và Hoàng đế nhưng không có ai thông minh lễ phép như Phong Bảo.
Vân Khương Mịch muốn cho hẳn một tuổi thơ vui vẻ.
Sau này khi hắn nhớ lại tuổi thơ thì cũng sẽ cảm thấy vui vẻ chứ không phải ngày ngày bị nhốt ở trong phủ học tập, buồn tẻ nhàm chán.
Thấy nàng ôm một cái hộp gấm, Cố Bắc Trung hỏi một câu: “Đó là cái gì?”
“Mẫu phi ban thưởng.”
Vân Khương Mịch thành thật trả lời: “Là một bộ trang sức bằng vàng.”
“Ai da! Lần này Đức phi bỏ vốn lớn nha! Xem ra thái độ đối với người con dâu như ngươi cũng đã thay đổi rồi”
Cố Bắc Trung lắp bắp kinh hãi.
Xem ra cũng không phải chỉ có một mình nàng cho rằng Đức phi keo kiệt!
Vân Khương Mịch tặc lưỡi, mang Phong Bảo trở về phủ Minh Vương.
“Nhi tử, hôm nay thời tiết rất tốt, ta đưa con đi câu cá!”
“Được!”
Phong Bảo vui mừng võ tay!
Mỗi ngày tiểu tử này đều chỉ đi đi về về giữa phủ Minh Vương hay nhà họ Cố, chỉ có hai nơi sinh hoạt khiến hắn khá là buồn bực. Hôm nay nghe mẫu thân nói muốn dẫn hắn đi câu cá, Phong Bảo vô cùng hưng phấn!
Nào ngờ hai người mẫu tử vừa mới đi tới viện Ánh Nguyệt thì đã gặp phải Tống Tử Ngư.
“Các ngươi muốn đi câu cá?”
“Sao người biết?”
Lời vừa ra khỏi miệng thì Vân Khương Mịch liên cảm thấy bản thân như một tên ngốc.
Người này chính là Tống Tử Ngư.
Không cần đoán cũng biết là Tống Tử Ngư.