Vào chập tối, Tống Tử Ngư cũng về đến phủ Minh Vương.
Toàn thân hắn ta toát ra hàn khí, không biết là vừa trở về từ chỗ nào. Hiện giờ kinh thành đã bắt đầu vào mùa hè, không biết ở chỗ nào lại lạnh lẽo như vậy. Tống Tử Ngư không giải thích, Mặc Phùng Dương cũng không hỏi nhiều. Sau khi trao đổi qua với Vân Khương Mịch thì dẫn Tống Tử Ngư vào cung gặp Hoàng thượng.
Mặc Quốc Thiên vừa mới ra khỏi cung Vĩnh Thọ. Biết được Mặc Phùng Dương dẫn theo một vị “kỳ tài” đang chờ ông ta ở ngự thư phòng.
“Kỳ tài?”
Mặc Quốc Thiên vô cùng tò mò: “Nói về kỳ tài, trên đời này Trẫm chỉ thừa nhận một người!”
Tô Bính Thiện rất thức thời nói tiếp: “Hoàng thượng nói đến là?”
“Vân Khương Mịch!”
Nói đến Vân Khương Mịch, trên mặt ông ta mang theo ý Nha đầu này, không những y thuật giỏi giang, trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Thậm chí đối với việc chính sự trong triều cũng có cách nhín độc đáo, nói đạo lý rõ ràng”
“Trong triều này, Trẫm thấy cũng không có mấy người lợi hại hơn nha đầu đó!”
“Đáng tiếc, lại là nữ nhân của người ta”
Tô Bính Thiện cười ha ha: “Hoàng thượng, chuyện này không phải vừa khéo sao? Đối với Minh vương thì Minh vương phi là hiền thê! Chẳng phải Hoàng thượng vẫn luôn hy vọng có thể nhìn thấy cảnh tượng như thế sao?”
Mặc Quốc Thiên cũng nở nụ cười, gật đầu đồng ý. Vào ngự thư phòng, không thấy Mặc Phùng Dương, chỉ thấy Tống Tử Ngư khuôn mặt điềm tĩnh đứng một bên.
Mặc Quốc Thiên nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hắn vài lần, lúc này mới hỏi: “Ngươi là?”
“Tống Tử Ngư tham kiến Hoàng thượng”
Hắn ta không quỳ gối hành lễ, chỉ chắp tay. Nhìn rất đúng mực, khí thế nghiêm nghị. Mặc Quốc Thiên chỉ nhìn lướt qua…
Ông ta từng nhìn vô số người, chỉ nhìn sơ qua thì cũng có thể thấy Tống Tử Ngư không phải là người bình thường. Chỉ cảm thấy khí chất của hắn ta siêu phàm thoát tục, giống như có tiên khí.
“Tống Tử Ngư?”
Mặc Quốc Thiên ngồi xuống, tỉ mỉ bình phẩm cái tên này: “Một cái tên rất hay!”
“Minh vương đâu?”
“Minh vương có việc, một lát nữa sẽ tới.”
Tống Tử Ngư vừa dứt lời thì Mặc Phùng Dương cũng bước vào. Mặc Quốc Thiên nhíu mày hỏi: “Không phải nói có chuyện quan trọng muốn gặp Trãm sao? Con vừa đi đâu vậy? Cuối cùng lại bắt Trẫm phải đợi con?”
Mặc Phùng Dương hơi cúi đầu: “Phụ hoàng, con người có ba việc gấp.”
Mặc Quốc Thiên: “…”
“Nói mau, tìm Trẫm có chuyện gì.”
“Phụ hoàng, Lưu Đại Văn giả mạo làm đồ đệ của Huyền Sơn tiên sinh. Tuy hắn đã bị chém đầu nhưng vị trí Khâm Thiên Giám vẫn để trống, chưa ai có thể đảm nhiệm”
Mặc Phùng Dương vừa mới nói ra, Mặc Quốc Thiên liền đoán được ý tứ của hắn.
“Cho nên, con liền mang đến cho Trãm một vị Khâm Thiên Giám mới?”
Không nói đến những chuyện khác, chỉ nhìn khí chất của Tổng Tử Ngư…
Đích thực là có sức thuyết phục người khác hơn cái đồ giả mạo Lưu Đại Văn kia!
“Phụ hoàng chắc còn nhớ rõ, nhi thần đã từng nói qua về việc tìm thấy đồ đệ thực sự của Huyền Sơn tiên sinh chứ?”
Mặc Phùng Dương ngẩng đầu nhìn hắn. Sắc mặt Mặc Quốc Thiên lúc này mới có sự thay đổi, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tống Tử Ngư: “Con muốn nói với Trẫm, vị này là đồ đệ thật sự của Huyền Sơn tiên sinh!”
“Không sai.”
Mặc Phùng Dương gật đầu: “Bảo đảm chính xác, hàng thật giá thật”
Đã có bài học từ chuyện của Lưu Đại Văn trước đó, nên đối với lời nói của Mặc Phùng Dương, trong lòng ông ta vẫn có sự nghỉ ngờ về thân phận của Tống Tử Ngư. Mặc Quốc Thiên nhíu mày, chăm chú nhìn Tống Tử Ngư: “Tống Tử Ngư, làm sao có thể chứng minh ngươi thật sự là đồ đệ của Huyền Sơn tiên sinh?”