Mặc Phùng Dương không thèm đếm xỉa hắn ta, tiếp tục đi về phía trước.
Dưới sự dìu dắt của thị vệ, Mặc Vân Khinh tăng nhanh tốc độ tập tà tập tễnh đuổi theo.
Hắn ta trực tiếp chặn lại ở trước mặt Mặc Phùng Dương rồi mới đẩy thị vệ ở bên cạnh ra.
“Lão Thất, bổn vương đang gọi ngươi, ngươi điếc rồi sao?”
“Xin lỗi, cũng mời Doanh Vương đổi giọng điệu khác để nói chuyện với bổn vương” Mặc Phùng Dương bận rộn nhưng vẫn thong dong nhìn hắn ta: “Vừa ban nãy huynh nói với phụ hoàng, bổn vương là chó”
“Lời của huynh nói, bổn vương nghe không hiểu! Vì vậy, vẫn mời huynh dùng tiếng chó để nói chuyện với ta” Tiếng chó?
Tên nhóc này, rốt cuộc là đang châm biếm hắn ta, hay là đang châm biếm bản thân mình thế?
“Ngươi đừng quá đáng!” Mặc Vân Khinh tức giận tới mức mặt mày méo mó: “Có phải ngươi khăng khăng muốn đối đầu với bổn vương hay không? Chỉ cần bây giờ ngươi xin lỗi ta, chuyện tối hôm qua bổn vương sẽ không truy cứu nữa!” Mặc Phùng Dương không muốn lãng phí nhiều lời với hắn †a, xoay người rời đi.
Nào biết Mặc Vân Khinh giống như là đỉa bám không buông, lại dính theo bước lên trước: “Bổn vương đang nói chuyện với ngươi!”
“Xin lỗi? Không có khả năng.” Lúc này Mặc Phùng Dương mới đứng lại, như cười như không nhìn hắn ta: “Chuyện tối ngày hôm qua, ta đã giữ bằng chứng”
“Nếu như Tam ca không muốn bị phụ hoàng biết được chuyện này, thì quỳ xuống nhận lỗi với ta, còn phải đảm bảo sau này sẽ không tái phạm nữa.
Nếu không thì nói không chừng một ngày nào đó, ta liền đưa bằng chứng tới trước mặt phụ hoàng” Không phải Mặc Vân Khinh bắt hắn xin lỗi hắn ta sao?
Vân Khương Mịch từng nói, dựa vào gậy ông đập lưng ông là chưa đủ.
Được, gấp đôi gậy mới phải chứ.
“Ngươi…” Vẻ mặt Mặc Vân Khinh lập tức thay đổi: “Ngươi đang uy hiếp bổn vương?” “Tam ca cảm thấy là uy hiếp, vậy thì đúng rồi” Mặc Phùng Dương thản nhiên liếc hắn ta một cái.
Cả chặng đường hai người “quấn quýt”… ngược lại cũng không tính là quấn quýt, chỉ là Mặc Vân Khinh đơn phương bám lấy Mặc Phùng Dương.
Rất nhanh đã tới cung môn, một xe ngựa dừng lại ở cửa cung môn.
Thấy Mặc Phùng Dương đã tới, Vân Khương Mịch nhảy xuống xe ngựa.
“Làm sao mà nàng lại tới đây?” Mặc Phùng Dương có chút ngoài ý muốn.
“Vương gia bị thương rồi, thần thiếp lo lắng, liền tới đón ngài về vương phủ” Vân Khương Mịch dịu dàng nói, tiến lên trước đỡ hắn tới Xe ngựa.
Đón hắn về vương phủ? Người phụ nữ này rốt cuộc đang âm mưu điều gì? Giọng điệu còn ấm áp như vậy, ân cần như vậy… hẳn là vừa nhìn trúng thứ gì đó, hoặc là có yêu cầu gì đó, vì vậy mới bất bình thường như thế này! Trong lòng Mặc Phùng Dương lộp bộp bất an.
Mặc Vân Khinh nhìn dáng vẻ Vân Khương Mịch ân ái với Mặc Phùng Dương, hắn ta chỉ cảm thấy chướng mắt.
“Lão Thất thật sự yếu đuối nhỉ, lại phải cần phụ nữ tới đỡ” Hắn ta lạnh lùng châm biếm: “Nếu như chuyện này bị phụ hoàng biết được, sợ cũng sẽ không giao Thần Cơ Doanh cho người yếu đuối nhát gan như vậy”
“Đây là Tam ca ghen ty rồi?” Mặc Phùng Dương nhếch mày: “Nếu như huynh ghen ty, cũng có thể để Tam tẩu đích thân tới đón huynh” Vân Khương Mịch kịp thời nắm bắt chủ đề: “Bổn vương, hẳn là ngài quên mất rồi? Doanh Vương phi bị Doanh Vương cấm túc đã được mấy ngày rồi, làm sao có thể tới đón Doanh Vương được chứ?”
“À, bổn vương quả thật quên mất chuyện này” Mặc Phùng Dương khế gật đầu, dáng vẻ nghiêm túc nói: “Tam ca, vậy thì không đúng lúc rồi” Giọng điệu của hắn còn mang theo một chút đồng tình: “Huynh phải tự mình quay về vậy”
“Các ngươi…
Mặc Vân Khinh tức giận tới nỗi lồng ngực phập phồng kịch liệt, nghiến răng nghiến lợi lườm hai người, lại không nói ra được lời nào.