Mục lục
Truyện Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc - Vân Khương Mịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng lười biếng ngáp một cái: “Nói vậy, có lẽ bây giờ Hoàng hậu đã vui vẻ đến nỗi không khép miệng được đi?”







Cung Khôn Ninh.







Hệt như suy đoán của Vân Khương Mịch, bây giờ Triệu hoàng hậu đang vô cùng vui vẻ.







Lúc bấy giờ, chúng phi tần đang thỉnh an bà ta.







Sắc trời vẫn còn sớm.







Ngay cả Đức phi dưỡng bệnh nhiều ngày cũng tới, trong điện ngồi đầy người. Triệu Hoàng hậu ngồi trên ghế chủ tọa, nhìn từ xa vẫn có thể thấy dáng vẻ tươi cười của bà ta.







Ngay cả những nếp nhăn trên mặt cũng mang theo ý cười.







Trương ma ma tiến vào đáp lời, nói là có cung nữ và tiểu thái giám đang đấu võ mồm.







Nếu như là ngày thường, chắc chắn Triệu hoàng hậu sẽ sai người kéo bọn họ xuống đánh hai mươi bản tử.







Ai ngờ hôm nay nghe vậy mà bà ta vẫn không hề đổi sắc, tươi cười lên tiếng: “Chẳng qua chỉ là đấu võ mồm thôi! Ngươi xem cái miệng này trừ ăn cơm ra còn không phải dùng để nói chuyện sao?”







“Mặc kệ bọn họ đi”







Chúng phi tần ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm.







Hôm nay sao Hoàng Hậu nương nương lại nhân từ như thế?







Có phi tần đã bắt đầu tâng bốc bà ta: “Nương nương, thần thiếp thấy trong vài vị Vương gia, người có bản lĩnh và mị lực nhất vẫn là Doanh Vương!”







“Chuyện này còn phải nói sao, Vân nhị tiểu thư của phủ Ưng Quốc Công còn chưa vào phủ Doanh Vương mà đã gấp gáp muốn sinh hài tử cho ngài ấy rồi”







Người vừa lên tiếng là Tiền quý nhân: “Nếu có thể một lần sinh được con trai, vậy hài tử mà Vân nhị tiểu thư sinh ra chính là hoàng trưởng tôn nhai”







“Đúng vậy, Tiền tỷ tỷ nói không sai”







Phạm đáp ứng phụ họa, lên tiếng nịnh nọt.







Khiến Triệu hoàng hậu cười đến nỗi mắt cũng phải híp lại.







Bà ta ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Đức phi, thấy bà không có bất kỳ biểu cảm nào, như đã đi vào cõi thần tiên.







Bèn cố ý nói: “Các ngươi đừng vội hồ ngôn loạn ngữ!







Hoàng Thượng có nhiều nhi tử như vậy, hiện giờ người nổi bật nhất chính là lão Thất. Các ngươi nói như vậy, sao Đức phi chịu được?”







Lúc này Đức phi mới phục hồi tinh thần lại: “Nương nương nói gì?”







“Bổn cung đang khen lão Thất”







Mặt Triệu Hoàng hậu đã cười thành một đóa hoa cúc.







Đức phi gật đầu, hành lễ: “Đa tạ nương nương đã khen”







Triệu hoàng hậu: “… Tiện nhân này, chắc chắn là cố ý!







Vài phi tần không nhịn được, Thục phi cầm khăn gấm che khóe miệng: “Đức phi tỷ tỷ thật là! Nếu không mỗi người chúng †a đều khen Minh Vương một câu?”







“Khen nhi tử của bổn cung, chẳng lẽ bổn cung không nên vui sao?”







Đức phi liếc nàng ta: “Chẳng qua Thục phi muội muội không thể trải nghiệm loại cảm giác này. Dù sao muội cũng không có nhi tử”







Thục phi bị dẫm vào chỗ đau, khuôn mặt đang tươi cười lập tức trở nên vặn vẹo.







Đừng nói đến chuyện không có nhi tử, ngay cả một nữ nhi bà ta cũng không có!







So với Đức phi, bà ta tiến cung còn sớm hơn mấy tháng, bà ta còn lớn tuổi hơn Đức phi mấy tháng!







Cố tình hết lần này đến lần khác bà ta lại không được sủng ái!







Ở trong cung, các phi tần cùng phẩm cấp, người nào được sủng thì mới có tư cách “làm tỷ tỷ”, mới được diễu võ dương oai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK