Tin bát quái của mỗi lần đều dựa theo trọng lượng nặng nhẹ mà đưa bạc.
Như Minh tính toán: “Khoảng hai trăm lượng bạc!”
Hự, đây là tin bát quái đắt nhất trong lịch sử từ trước đến nay mà màng từng mua từ trong tay Như Minh!
Vân Khương Mịch vòng hai tay: “Vậy ngươi tiết lộ vài câu trước đi. Ta muốn nghe xem tin bát quái này có đáng giá nhiều bạc như vậy không! Nếu không ta sẽ thua thiệt mất”
Như Minh cũng không dám hàm hồ, hắn ta đến gần bên tai nàng thấp giọng lẩm bẩm vài câu.
“Thấy sao? Vương phi, hai trăm lượng bạc này đáng dùng chứ?”
Ánh mắt Vân Khương Mịch hơi lóe lên.
Ánh mắt nàng xoay chuyển, tầm mắt lại rơi vào trên mặt Như Minh…
Trong lòng hắn ta lập tức sinh ra một dự cảm không tốt: “Vương phi, người lại muốn làm gì?”
“Ta cho ngươi ba trăm lượng, ngươi đi làm cho ta một chuyện”
Khóe môi của Vân Khương Mịch nhếch lên: “Hai trăm lượng là phí của tin bát quái, bỏ ra thêm một trăm lượng là phí chạy đường và phí khổ lao. Nếu ngươi có thể làm tốt chuyện này thì ta sẽ cho ngươi thêm một trăm lượng nữa”
Vừa nghe lời này, Như Minh đã kích động đến nỗi xoa xoa tay.
“Vương phi có gì muốn phân phó? Người cứ việc nói, thuộc hạ sẽ nguyện đầu rơi máu chảy vì người!”
“Ngươi bớt đi! Rõ ràng là vì bạc của ta mà máu chảy đầu rơi: Vẻ mặt Vân Khương Mịch hèn mọn, không chút do dự vạch trần ý đồ của hắn ta: “Chuyện này chờ tới đêm nay rồi làm! Việc cấp bách là phối hợp với công tác của Tống Tử Ngự”
Công tác?
Đó là cái qury gì?
Như Minh không nghe rõ nhưng vẫn mạnh mẽ giả vờ: “Vâng, Vương phi nói đúng.”
“Vậy thuộc hạ đi phối hợp với công việc của Tống công tử”
Hắn nhanh nhẹn đi khiêng nước thuốc.
Rất nhanh đã tới giờ mẹo.
Mặc Phùng Dương tiến cung từ sớm, báo cáo những chuyện này cho Mặc Quốc Thiên.
Bởi vậy buổi lâm triều hôm nay rất đơn giản: Mặc Quốc Thiên dẫn đầu tất cả triều thần chờ ở bên ngoài điện Cần Chính.
Hắn ngẩng đầu liếc nhìn chân trời: “Hôm nay là một ngày nắng!”
Chúng thần: Đây chẳng phải là nói lời vô nghĩa sao?
Mặt trời đã chiếu tới mông, ai chẳng biết hôm nay là một ngày năng chứ.
Nhưng người nói chuyện lại là bậc đế vương, chúng thần chỉ dám oán thầm trong lòng.
“Mùa hè ban ngày nắng nóng chói chang như lửa đốt, giờ mặt trời đã lên cao. Trẫm thấy mặt trời chói chang quá, hôm nay đứng ở dưới đây, các vị có thể bị phơi nắng tan chảy mất”
Mặc Quốc Thiên nhìn qua Mặc Phùng Dương ở bên cạnh: “Phùng Dương, con nói xem?”
“Phụ hoàng nói đúng”
“Nếu giờ mẹo không đổ mưa, trãm liền phạt ngươi phơi nắng ở đây cả ngày!”
Mặc Quốc Thiên nói.
Ánh mắt phức tạp của Mặc Vân Đức nhìn thoáng qua Mặc Phùng Dương, Mặc Hàn Vũ cười hì hì nói: “Lão thất, phụ hoàng muốn biến ngươi thành heo phơi nắng kìa!”
“Qua buổi trưa nay có khi ngươi sẽ biến thành heo nướng không chừng!”
Mặc Phùng Dương không phản ứng với hẳn ta.
Hắn vô cùng tin tưởng Tống Tử Ngư: “Phụ hoàng yên tâm, nhất định sẽ có mưa”
“Vậy trầm liền mỏi mắt mong chờ”
Cùng lúc đó, phủ Minh Vương.
Hôm nay Vân Khương Mịch không đưa Phong Bảo tới nhà họ Cố, hai mẫu tử này vừa mới dùng bữa sáng xong.
Phong Bảo vẫn không thể tin được, người mẫu thân luôn ép buộc hắn làm bài tập’ hôm nay vậy mà lại đường hoàng cho phép hắn trốn học, không tới chỗ ông cố ngoại học bài.