“Nàng vẫn còn không biết xấu hổ mà nói nữa! Trẫm đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, trãm nhìn thấy nha đầu kia là một người tốt, Phùng Dương cũng rất thích, nàng đừng có làm loạn lên: Mặc Quốc Thiên tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Nàng vẫn còn nghi ngờ mối quan hệ của Mịch nhi và Tống Tử Ngư…”
“Nếu nha đầu đó và Tống Tử Ngư thật sự vô tội thì vì sao lại không giải thích với thần thiếp?”
Đức phi lẩm bẩm nói.
“Giải thích với nàng, nàng có chịu nghe không? Nàng có tin không? Nếu như nàng tin, nha đầu đó còn phải tìm cách đến trước mặt trãm cáo trạng sao?”
Mặc Quốc Thiên vô cùng tức giận.
Đức phi: “…”
Chột dạ đuối lý, cúi đầu xuống uống trà.
“Chuyện này, là nàng không đúng. Tống Tử Ngư đích thực là bằng hữu tốt của đôi phu thê trẻ bọn chúng. Bọn chúng tiến cử cho trãm, trãm cũng đang muốn uỷ thác trọng trách cho hắn ta”
Mặc Quốc Thiên lại nói: “Nếu nàng còn tiếp tục làm loạn.
Đến lúc đó, sợ là trãm sẽ mất đi một kỳ tài như Tống Tử Ngư!”
Vừa nghe thấy thiếu chút nữa là mình làm hỏng việc, Đức phi áy náy tự trách: “Hoàng thượng, xin lỗi người, đều là do thần thiếp không tốt…là do thần thiếp quá xúc động rồi”
“Nàng xin lỗi trãm thì có tác dụng gì? Nói với nha đầu Vân Khương Mịch kia kìa”“
Mặc Quốc Thiên hừ lạnh một tiếng, Đức phi mới đồng ý, rồi đi ra khỏi ngự thư phòng. Vân Khương Mịch vội vàng trốn đi. Đợi cho bà ta đi xa, lúc này mới ló đầu ra ngoài định xuất cung. Nào biết vừa mới đứng, phía sau truyền đến giọng nói đang cố nén cười của Tô Bính Thiện: “Vương phi, người ngồi chồm hổm thật là vất vả? Hoàng thượng mời người vào trong uống chén trà rồi hãy đi”
Vân Khương Mịch liền đỏ mặt: “…”
Mẹ kiếp! Ngồi ở chân tường nghe lén, vừa hay lại bị tóm gọn. Chuyện này thật đáng xấu hổ! Nàng dự định có đánh chết cũng không nhận tội, tính xoay người bỏ chạy. Nào biết giọng nói giống như âm hồn của Tô Bính Thiện lại truyền vào tai: “Vương phi, Hoàng thượng đã biết người đứng ở bên ngoài từ lâu rồi”
Lúc này mà bỏ chạy, sợ là Mặc Quốc Thiên lại định tội nàng, uy hiếp chém đầu của nàng. Do dự một lúc, cuối cùng Vân Khương Mịch cũng quay đầu lại: “Ha ha ha”
Nàng cười gượng: “Chân của ta bị tê, chạy bộ vài bước hoạt động gân cố Trên mặt cười hì hì, trong lòng lại MMP. Nghe lén không thành!
Vừa bước vào ngự thư phòng lập tức có một quyển sách nhỏ bay đến trước mặt: “Nha đầu hỗn láo, chân tường của trãm mà cũng dám nghe lén, có tin trắm chém đầu của con không?”
Quả nhiên, lại là đe doạ chém đầu. Vân Khương Mịch bị đe doạ miết thành quen luôn rồi. Nàng mặt dày vô liêm sỉ cười cười, nhặt cuốn sách nhỏ dưới đất lên: “Phụ hoàng, thời tiết hanh khô, nên kiềm chế nóng nảy”
“Lại còn kiềm chế nỏng nảy sao? Trằm không chém đầu con thì con nên A di đà phật đi!”
“Nhi tức cũng không phải là ni cô, a di đà phật cái gì chứ…”
Vân Khương Ninh lẩm bẩm tiến đến gần: “Cũng không phải là nhi tức nghe lén chân tường, chỉ là đúng lúc lại đau bụng, nên ngồi xổm ở bên ngoài một lúc. Ai biết được người và Mẫu phi lại đang nói chuyện.”
Mặc Quốc Thiên kinh ngạc nhìn nàng: “Vân Khương Mịch trãm phát hiện ra bản lĩnh mặt dày vô liêm sỉ của con lại cao thêm một bậc rồi đó! Vậy mà lại có thể ăn nói hồ đồ một cách nghiêm chỉnh, con nghĩ trãm ngốc sao?”
Vân Khương Mịch tỏ vẻ vô tội: “Nhi tức có sao nói vậy”
Con mẹ nó có sao nói Mặc Quốc Thiên thu hồi ánh mắt lại: “Con phải biết, chuyện hôm nay trẫm và Đức phi cãi nhau sẽ nhanh chóng truyền ra khắp hậu cung, đến lúc đó sẽ gây ra nhiều ảnh hưởng xấu.
Vân Khương Mịch cảm thấy lời của ông ta còn có ẩn ý gì khác… Giống như trong cung sắp xảy ra chuyện gì đó.
Quả nhiên, Mặc Quốc Thiên nói không sai. Chuyện ông ta và Đức phi cãi nhau đã nhanh chóng lan truyền khắp lục cung.