Phong Bảo ngày thường lanh lợi, lúc này trông giống như một chú cún con bị bỏ rơi vậy.
Trông rất đáng thương, khôn ngoan đến mức khiến người †a đau lòng.
Vân Khương Mịch lao ra khỏi xe ngựa và chạy về phía Phong Bảo.
Khi nhìn thấy xe ngựa, Phong Bảo vừa rồi vẫn còn đang bu môi ngay lập tức mừng rỡ lao vào vòng tay của nàng: “Nương!”
Cố Bắc Trung và Cố Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Thằng bé nhất định phải đợi các con đến đón! Không đợi ở bên trong, cũng không cho chúng ta đưa về, ương ngạnh như con lừa vậy”
“Cũng không biết đã học từ ai”
Cố Bắc Trung nhìn Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương đầy ẩn ý.
Hai người làm cha làm nương này chính là tính tình ương ngạnh, Phong Bảo có sao học vậy, cũng bướng bỉnh vô cùng.
“Nương, cha hờ, tại sao hai người giờ mới đến đón con?”
Phong Bảo vừa mở miệng, tủi thân đến nước mắt chảy ròng, cậu bé khóc nức nở: “Con còn tưởng, hai người không cần con nữa!”
Khi nghe thấy câu này, Vân Khương Mịch khó chịu đến chảy nước mắt: “Tại sao lại không cần con chứ?”
“Thằng nhóc này, cố tình nói lời này để nương khó chịu phải không?”
Thấy nàng cũng khóc theo, Phong Bảo vội kiếng chân lên lau nước mắt cho nàng, sau đó mới lau nước mắt cho mình: “Con không nói nữa, con cũng không khóc nữa, nương cũng đừng khóc!”
Khi nhìn thấy cảnh này…
Mặc Phùng Dương cảm thấy trong lòng đau âm ỉ, lo lắng!
Hắn quyết định phải bảo vệ hai mẹ con họ thật tốt.
Sau này nếu ai dám khiến cho hai mẹ con họ khóc, hắn chắc chắn sẽ liều mình đến cùng!
Sắc trời đã muộn.
Một nhà ba người Vân Khương Mịch ở lại nhà họ Cố ăn bữa tối.
Ăn cơm xong, nha hoàn bưng nước trà và điểm tâm bước vào.
Cố Thanh nhìn Phong Bảo năm trong lòng Vân Khương Mịch một bước cũng không rời, như có điều suy nghĩ nói: “Hôm nay Phong Bảo có chút khác thường”
“Thằng bé tâm sự nặng nề, lại không chịu nói cho con biết”
“Mịch Nhi à, con có biết xảy ra chuyện gì không?”
Tối qua Phong Bảo ngủ không ngon, cả ngày nay thần kinh đều căng thẳng, mới chợp mắt ngủ một lát.
Vân Khương Mịch ôm con trai vào lòng, võ nhẹ cánh tay dỗ thằng bé ngủ.
Mặc Phùng Dương trả lời thay nàng, nói đêm qua Phong Bảo gặp ác mộng nên ngủ không ngon.
“Thì ra là vậy”
Lúc này Cố Bắc Trung gật đầu, đưa tay vuốt chùm râu.
Cố Thanh nhíu mày nói: “Điều này cũng thực sự là vấn đê!
Vài tháng nữa Phong Bảo sắp tròn bốn tuổi rồi, chẳng lẽ các con muốn giấu sự tồn tại của nó không cho bất kì ai biết sao?”
“Theo ta thấy, việc này nên để Hoàng thượng biết”
“Không sai”
Cố Bắc Trung cũng nói: “Thân phận của Phong Bảo đặc biệt, nếu bị người có lòng biết được, há chẳng phải sẽ rất nguy hiểm à”
“Thân là hoàng trưởng tôn, không thể dối gạt Hoàng thượng về sự tồn tại của thằng bé.”