Cũng may mấy đêm nay, ngủ cùng một giường với hai mẹ con nàng, ban đêm Vân Khương Mịch không có đá hắn.
Nếu không thì chẳng những hắn bị đá xuống giường mà e rằng cũng sẽ bị đạp hộc máu đúng không?
Không ngờ, chân nhỏ mà hắn ôm vào lòng hàng đêm lại có sức lực lớn như thết Mặc Phùng Dương chống cằm, như có điều suy nghĩ nhìn chân Vân Khương Mịch.
Chương ngự trù và Cổ ngự trù cũng không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng cũng buông cái muỗng xuống.
Sau khi Hoàng ngự trù bị đạp lộn mèo trên đất, phun ra một ngụm máu tươi, mãi một lúc lâu mới chật vật bò dậy: “Minh Vương phi, nô tài, nô tài bị oan!”
“Bị oan?”
Vân Khương Mịch cười nhạt: “Vậy sao ngươi lại không dám ăn cháo đậu đỏ này?”
“Nô tài, nô tài…”
Định nôn hết toàn bộ những thứ vừa ăn.
Thấy vậy, Chương ngự trù cũng bắt chước.
Vân Khương Mịch liếc bọn họ một chút: “Đừng có phí sức, không nôn ra được đâu.”
Hai tên ngự trù: “Hoàng thượng, cứu mạng!”
Mặc Quốc Thiên hừ lạnh một tiếng, làm như không nghe thấy.
Hai tên chó má này, sự bất cẩn cũng nên bị trừng phạt!
Hoàng ngự trù không ngờ, chỉ trong thời gian ngắn như thế mà Vân Khương Mịch có thể nghỉ ngờ ông ta, thậm chí cũng chỉ vì một chén cháo đậu đỏ mà trực tiếp định tội ông ta!
Ánh mắt nàng lạnh như băng, giống như la sát từ địa ngục.
Hoàng ngự trù không dám đối mặt với nàng, liền lăng một vòng đến bên chân Mặc Quốc Thiên: “Hoàng Thượng, nô tài bị oan”
“Nô tài phục vụ ở ngự thiện phòng nhiều năm như thế, chưa bao giờ có ý nghĩ xấu xa nào, mong Hoàng Thượng minh xét”
“Ý ngươi là, bổn vương bôi nhọ ngươi?”
Vân Khương Mịch cười cười: “Hoàng ngự trù, ngươi có thể suy nghĩ lại”
“Ngươi mưu hại Mẫu phi, vốn là tội đáng chết vạn lần. Nếu lại thêm tội dám nói bổn vương bêu xấu ngươi… có thể nói là tội chồng tội, họa và cửu tộc!”
Nàng thờ ơ uy hiếp.
Mặt Hoàng ngự trù như màu đất, lời cầu xin cũng không dám phát ra nữa.
Ai lại không có lương tâm, thân nhân cũng sẽ là điểm yếu của ông ta.
Ngoại trừ người thật sự đã mất đi lương tâm.
Thấy ông ta đột nhiên ngừng, không dám nói nữa, Vân Khương Mịch tiếp tục cười nhạt: “Tự ngươi nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện hay để bổn vương đáng cho ngươi khai ra?”
“Còn có đồng bọn hay không? Hơn nữa người nào xúi giục ngươi mưu hại Mẫu phi?”
Hoàng ngự trù không dám trả lời, hốt hoảng cúi đầu, tránh ánh mắt của Vân Khương Mịch.