“Không cần đa lễ. Hôm nay bổn vương phi lại đây là vì muốn lấy vài loại dược” Vân Khương Mịch khẽ gật đầu, cố ý vòng qua bên người vài vị thái y, trực tiếp đưa đơn thuốc cho Lưu thái y: “Đi lấy cho bổn vương phi mấy loại dược này!” Trong lòng Lưu thái y cảm thấy nghỉ hoặc.
Ông ta nhận lấy đơn thuốc, vừa nhìn lập tức cảm thấy hơi khó xử: “Minh Vương phi, chuyện này…”
“Sao? Bổn vương phi làm phiền Lưu thái y? Hay là nói, ngươi muốn bổn vương phi đích thân bốc thuốc!” Vân Khương Mịch nhìn ông ta bằng ánh mắt nặng nề.
“Không phải, vi thần không dám”
“Nếu không phải thì còn không mau đi!”
“Minh Vương phi có điều không biết, gần đây Thái Y Viện thiếu mấy loại dược này. Không phải vi thân không muốn lấy cho người, mà là bây giờ không có để lấy!” Vẻ mặt Lưu thái y đầy sầu khổ, trông không giống như là đang nói dối.
Lý do thoái thác này, giống hệt những lời đã nói với Lý ma mai Song, lúc nãy Lý ma ma đã nói rằng bà ta tận mắt nhìn thấy trong quầy đựng dược vẫn còn mấy loại này!
Vân Khương Mịch nở nụ cười đầy lạnh lùng.
Vốn nàng không muốn ra tay, nhưng trước mắt xem ra, nếu hôm nay không động thủ… Sợ rằng sẽ không lấy được!
“Thiếu?” ‘Vân Khương Mịch không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với ông ta. Nàng không nói hai lời mà bước vào Thái Y Viện.
Nàng đã tới Thái Y Viện lấy thuốc rất nhiều lần, đương nhiên sẽ biết mấy loại dược đó ở đâu trong quầy đựng dược.
Nàng kéo ngăn tủ đựng “Liên kiều” ra, thấy bên trong ngăn tủ vẫn còn rất nhiều liên kiều bèn cười lạnh nhìn về phía Lưu thái y.
Khi Vân Khương Mịch nổi trận lôi đình tiến vào, Lưu thái y và những người xung quanh cũng vội vàng đi theo.
Thấy nàng kéo ngăn tủ, trong lòng mấy người này thầm nói một tiếng không may.
Lúc nãy khi Lý ma ma đến đây, sao bọn họ không nghĩ tới chuyện giấu hết những dược liệu này đi?
Bây giờ thì hay rồi, bị Minh Vương phi bắt tại trận!
“Thế này mà nói là thiếu?” Vân Khương Mịch cầm một nhúm liên kiều lên, ném thẳng vào mặt Lưu thái y.
“Là do Lưu thái y già cả mắt mờ, hay là tất cả mọi người ở đây đều mù? Muốn bổn vương phi trị tật xấu này cho các ngươi sao!” Nàng gầm lên một tiếng khiến bọn họ sợ tới mức run bần bật.
Mặt Lưu thái y tê rần, sắc mặt khó coi cực kỳ, nhưng ông †a không biết nên giải thích thế nào!
Chứng cứ ở ngay trước mặt, giải thích chính là giảo biện!
“Minh Vương phi, vi thần, vi thần..” Vân Khương Mịch lại kéo thêm một ngăn tủ khác, bên trong đầy ắp dược: “Còn đây này là gì?”
“Nếu Thái Y Viện chỉ là thùng rỗng kêu to, còn không bằng dùng một mồi lửa đốt sạch nơi này!” Nàng tức giận quở trách: “Mẫu phi sinh bệnh, các ngươi lại dùng mấy loại dược linh tinh khác để lừa gạt? Nếu thân thể mẫu phi có chuyện gì, các ngươi đảm đương nổi sao!” Ngày thường, mọi người chỉ thấy Vân Khương Mịch nói cười vui vẻ cùng bọn họ.
Dáng vẻ trông rất dễ nói chuyện.
Song, lại không nghĩ rằng khi nàng nổi giận lại đáng sợ đến Vậy…
Lưu thái y cuối đầu: “Minh Vương phi, bọn vi thần…”
“Ngươi còn muốn giảo biện? Chẳng lẽ những loại dược trong ngăn tủ đều là cỏ sao!” Vân Khương Mịch trừng mắt nhìn ông ta, Lưu thái y sợ tới mức không dám hé răng.
“Giỏi cho đám thái y các ngươi, phụ hoàng bảo các ngươi cứu người, chứ không bảo các ngươi đi hại người khác! Nếu cả một đám chỉ chiếm chức vị mà không được việc, thì chẳng khác gì chiếm nhà xí mà không đại tiện! Còn không bằng kéo.
cả đám ra ngoài chém đầu, đỡ phải lãng phí lương thực, lãng phí không khí!” Nàng giận dữ khiển trách cả đám người, dù trong lòng bọn họ cảm thấy tức giận nhưng cũng không dám lên tiếng.
Sợ rằng Vân Khương Mịch sẽ không bỏ qua chuyện hôm nay một cách dễ dàng.
Khóe mắt Lưu thái y nhìn về phía cách đó không xa, vội chớp mắt vài cái với một tiểu thái y.