Vóc dáng này, muốn ngực có ngực muốn mông có mông, hai chân vừa mảnh vừa dài…
Thật sự là một mỹ nhân hiếm thất Nàng ta trẻ tuổi, hơn nữa so với Triệu hoàng hậu và đám người Đức phi mà nói thì vừa trẻ trung vừa tràn đây sức sống.
Đối với nam nhân, nữ nhân như vậy đích thực được xem là cực phẩm nhân gian.
Cũng khó trách, Mặc Quốc Thiên lại sủng ái nàng ta như thết Vân Khương Mịch cầm cây gậy như có có điều cần suy nghĩ: “Phụ hoàng thích chơi với chân trái hay chân phải của ngươi?”
Đôi chân này, nàng trông mà thèm!
“Nếu thích chơi chân trái, ta sẽ đánh chân phải của ngươi, chừa cho ngươi một con đường sống để tránh mai sau bị thất sủng”
Nàng cúi đầu mỉm cười: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Nhìn cái vẻ khéo léo hiểu lòng người của nàng kìa!
Nhưng lời vừa lọt vào tai Tôn đáp ứng, gương mặt nhỏ nhắn của nàng ta tức khắc cứng đờ lại.
Cái này…cái này là lời nói của hổ lang ư!
Nàng ta vờ như không nghe rõ nhưng lại nghe Vân Khương Mịch nói tiếp: “Nếu ngươi không chọn vậy ta sẽ đánh gãy cả hai chân! Tránh để ngươi ở hậu cung này gây sóng gió, ỷ thế hiếp người!”
Nghe vậy, Tôn đáp ứng hoảng sợ.
“Minh Vương phi, cầu xin ngươi hãy bỏ qua cho ta! Ta biết Sai rồi!”
Nàng ta ỷ vào việc được Mặc Quốc Thiên sủng ái là có thể không xem ai ra gì.
Nào ngờ ngày hôm nay, gặp phải Vân Khương Mịch, một người hung ác thế này!
Vân Khương Mịch vốn không phải người thô bạo, tâm địa độc ác như thế nhưng vì Mặc Lệ Nga, nàng thật sự muốn giết chết Tôn đáp ứng, tiểu tiện nhân không biết trời cao đất rộng này!
“Ngươi không chọn chính là không còn muốn giữ đôi chân này nữa?”
Vân Khương Mịch nhíu mày, chậm chậm giơ cây gậy trong tay lên cao.
Đúng lúc này, bên ngoài vườn mai truyên đến một giọng nói: “Minh Vương phi! Xin thủ hạ lưu tình!”
Người đến là Lương tiểu công công ở Ngự thư phòng.
Hắn ta thở hổn hển có thể thấy là trên đường đi rất vội.
Tiến vào vườn mai, trên mặt còn đọng mồ hôi.
“Minh Vương phi, xin hãy thủ hạ lưu tình!”
Lương tiểu công công nhìn bộ dạng nhếch nhác của Tôn đáp ứng, vội vàng nói với Vân Khương Mịch: “Minh Vương phi, Hoàng thượng sai nô tài đến mời người qua đó!”
Sau khi Vân Khương Mịch vừa hạ lệnh, vài cung nữ đã tay chân luống cuống đến Ngự thư phòng cáo trạng.
Cho nên Mặc Quốc Thiên mới sai Lương tiểu công công chạy đến đây.
Cũng may, Vân Khương Mịch vẫn chưa xuống tay.
Vài cung nữ cũng đi vào cùng, vội vã đỡ Tôn đáp ứng đứng lên.
Hôm nay, nàng ta thật sự bị dọa sợ, vệt nước mắt trên mặt vẫn chưa khô…Vân Khương Mịch liếc qua Lương tiểu công công một cái, hừ lạnh một tiếng: “Bổn vương phi không đi!”
Vừa rồi, nàng mong chờ được gặp Mặc Quốc Thiên nhưng ngay cả cửa nhỏ của Ngự thư phòng cũng không thể vào.
Lúc này lại cho người đến mời nàng, nàng không đi đấy!
Nhìn thấy Vân Khương Mịch còn kiêu ngạo, Tôn đáp ứng tỏ vẻ kỳ lạ.
Vị Minh Vương phi này, rốt cuộc có lai lịch gì?
Trên dưới trong cung, người nào dám đối xử như vậy với Hoàng thượng chứ?
Trái lại Lương tiểu công công đã quá quen, lau mồ hôi trên trán, khó xử: “Minh Vương phi, xin người đừng làm khó việc truyền lời của nô tài!”
“Cái này ta không làm khó dễ với ngươi là phụ hoàng làm khó ngươi. Ngươi tìm phụ hoàng nói lý lẽ đi!”
“Nô tài nào dám”
Lương tiểu công công cười trừ.
Vừa rồi, mu bàn tay của Tôn đáp ứng bị cành mai trên cây cào rách, lúc này đang trốn sau lưng cung nữ, nhẹ nhàng hít vào một ngụm khí lạnh.