Ông ta nuôi gà là để nó báo giờ Thìn.
Nuôi ngỗng vì muốn nó bảo vệ mấy con gà khỏi lũ chồn, còn có thể trông nhà.
Nuôi vịt… đơn giản do nó đẹp.
Ông ta cảm thấy dáng vẻ uốn éo lắc mông của mấy con vịt kia rất đáng yêu!
Đám gà vịt ngỗng này của ông ta đều rất có linh tính, mỗi con vật đều có chức vụ của mình.
Nha đầu thối trước mặt còn muốn ăn gà vịt ngỗng của ông ta?
Huyền Sơn tiên sinh rất không vui.
“Ta nói cho ông biết với đám gà vịt ngỗng kia của ông ta có thể nấu cho ông không dưới hai mươi món ăn ngon mỹ vị!
Tuyệt đối là loại vui vẻ mà thần tiên ba bữa chỉ uống nước sương như ông chưa bao giờ được thử qua!”
Vân Khương Mịch cam đoan hứa hẹn.
“Thật sao?”
Huyền Sơn tiên sinh bán tín bán nghỉ: “Nha đầu ngươi toàn ăn nói khoác lác, ta không tin”
“Đương nhiên rồi! Chẳng qua ông chỉ không tin cách ta làm người thôi, lẽ nào ông còn không tin trù nghệ của ta?”
Vân Khương Mịch liếc mắt nhìn ông ta.
Huyền Sơn tiên sinh hơi chần chờ.
Nói cho cùng mỹ thực vẫn chiến thắng niềm “yêu thích” của ông ta với đám gà vịt ngỗng kia.
“Trước tiên lau nước miếng ở khóe miệng đi đã”
Gương mặt Vân Khương Mịch tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ: “Đám gà vịt này của ông nếu như còn không ăn, đợi chúng già rồi…”
“Già rồi thì làm sao?”
Huyền Sơn tiên sinh gấp gáp hỏi.
Đám gà vịt ông ta nuôi trước kia, đến cuối cùng đều bị ông †a chôn dưới gốc cây. Cái cây kia bây giờ càng ngày càng to khỏe, còn thô to hơn cả chiều dài lưng áo của ông ta…
Chẳng lẽ là do có đám gà vịt kia làm chất dinh dưỡng?
Rồi thì không nhai nị Vân Khương Mịch nghiêm túc nói.
Huyền Sơn tiên sinh: “…”
Nàng vươn tay chỉ vào vườn rau trước cửa: “Còn có chỗ rau này của ông, chẳng phải đều để cho đám gà rừng, sóc với chim ăn hết à?”
“Ta cũng có thể làm thành món ngon cho ông”
Chỗ rau kia đều bị Huyền Sơn tiên sinh dùng để cho gà vịt “Đồ ăn của gà vịt, ta có thể ăn sao?”
Gương mặt Huyền Sơn tiên sinh nhăn nhúm lại.
Huyền Sơn tiên sinh hơi động lòng.
Nhưng mà rất nhanh sau đó ông ta lại cau mày: “Nha đầu nhà ngươi chẳng có ý gì tốt đẹp cả”
“Muốn giao dịch gì với ta?”
“Ông xuống núi cùng ta”
Vân Khương Mịch đứng lên, trong tay vẫn còn cầm con dao mổ cá.