“Ta tin muội”
Vân Khương Mịch mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay nàng ta: “Ta biết, Tôn Đáp ứng đang giương đông kích tây, muốn kéo cả muội xuống nước”
Chỉ cần đổ hết tội lỗi lên đầu Mặc Lệ Nga, nàng ta cho rằng Mặc Quốc Thiên sẽ không truy cứu chuyện này nữa sao?
Dù sao Mặc Lệ Nga cũng là con gái ruột của Đức phi, xưa nay lại không giỏi ăn nói.
Cho dù có kéo nàng ta xuống nước, chỉ sợ rằng Mặc Lệ Nga cũng hết đường chối cãi.
Nhưng hình như Tôn Đáp ứng và người đứng đằng sau nàng ta đã quên mất rằng, còn có Vân Khương Mịch nàng ở đây!
“Muội yên tâm, chỉ cần có ta ở đây thì sẽ không cho phép bất kỳ ai lợi dụng muội”
Đây là mấy lời nói thật.
Mặc Lệ Nga lau nước mắt.
Mới vừa nãy trong lòng còn tràn đầy cảm động, lại lập tức bị một câu “Đi đi đi” của Vân Khương Mịch phá hỏng bầu không khí.
Nàng ta khóc không nổi.
“Mặc dù Thất tẩu hơi đanh đá một chút, nhưng mà muội biết tỷ thật lòng tốt với muội! Muội quyết định sau này sẽ đối xử với tỷ như tỷ tỷ ruột, Thất ca của muội mới là tỷ phu!”
Nàng ta nước mắt rưng rưng nhìn nàng.
Vân Khương Mịch lườm một cái: “Ta cảm ơn muội đã khen †a như thế!”
“Đi thôi, đến Ngự thư phòng một chuyến nào! Ta muốn nhìn xem Tôn Đáp ứng sẽ chết thế nào.”
Hai người nhanh chóng đi vào Ngự thư phòng.
Tôn Đáp ứng bị đánh cho một trận, đã sống dở chết dở nằm trên mặt đất nhưng vẫn không muốn khai ra người đứng sau lưng là ai.
Mặc Lệ Nga vừa bước vào đã quỳ xuống ôm chân Mặc Quốc Thiên bắt đầu khóc lóc: “Hu hu hu phụ hoàng, người nhất định phải làm chủ cho nhỉ thần đó!”
Cái cảnh này sao lại quen thuộc như vậy chứ.
Mặc Quốc Thiên nghiêng đầu cẩn thận nghĩ lại một lát.
Đây chẳng phải là tuyệt chiêu sở trường của Vân Khương Mịch đó sao?
Vừa vào Ngự thư phòng đã ôm chân khóc lóc.
Hay thật, bây giờ ngay cả Lệ Nga cũng học được chiêu này… Xem ra sau này ông ta đừng hòng được yên tĩnh nữa!
Mặc Quốc Thiên đau đầu: “Chuyện tối nay trãm đã biết rồi.”
“Trãm biết con tuyệt đối sẽ không mưu hại mẫu phi của mình. Vậy nên trãm sẽ điều tra rõ ràng chuyện con bị người khác hãm hại, mau đứng dậy đi.”