Vân Khương Mịch quay đầu nhìn hắn.
Mặc Phùng Dương nhìn nàng một cái thật sâu: “Vừa nãy không phải Lý ma ma đã nói rồi sao? Hôm nay người xảy ra cãi vã với mẫu phi, thật ra là Thục phi”
“Cho nên ngài nghi ngờ Thục phi sao?”
Vân Khương Mịch nhíu mày, nói thẳng không hề cố ky: “Bà †a có can đảm này sao?”
“Rốt cuộc là ai bây giờ chúng ta có phỏng đoán cũng vô dụng”
Mặc Phùng Dương thu ánh mắt lại: “Cần phải lấy ra được chứng cứ”
Mặc Quốc Thiên rất có hứng thú hỏi: “Lão Thất, con định làm như thế nào?”
Vân Khương Mịch cũng tò mò nhìn hắn.
Thật ra trong đầu nàng đã có ý tưởng, nhưng cũng không nói thẳng ra. Nàng cũng rất muốn nghe thử, Mặc Phùng Dương nghĩ ra được cách gì hay!
“Án binh bất động”
Mặc Phùng Dương nói: “Bây giờ chúng ta đang ở ngoài sáng còn địch thì ở trong tối”
“Rút dây động rừng, sẽ đánh rắn động cỏ. Đêm nay xử trí hoàng ngự trù, chắc chắn Tôn Đáp ứng sẽ rất sốt ruột”
“Tôn Đáp ứng đã có bản lĩnh chạy ra khỏi lãnh cung, dĩ nhiên sẽ có cách cho hiện tại, đi gặp người chống lưng cho nàng ta”
Nói xong, bên môi hắn gợi lên một độ cong lạnh như băng.
Ý của hắn, Vân Khương Mịch và Mặc Quốc Thiên đều hiểu rõ.
“Không tồi! Cộng với chúng ta trắng trợn điều tra việc này, quấy nhiễu người phía sau Tôn Đáp ứng. Còn không bằng đơn giản là không làm gì cả, để cho người sau màn tự mình hiện thân!”
Không thể không nói, cách này của Mặc Quốc Thiên rất hay.
Rất giống với suy nghĩ của nàng…
Đây chẳng lẽ chính là “người có lòng thì suy nghĩ giống nhau” trong truyền thuyết.
Cách giải quyết có nhiều như vậy, cố tình hai người bọn họ lại nghĩ giống nhau, người tâm linh tương thông cũng chưa chắc được như bọn họ!
Phi phi, nàng với cẩu nam nhân, tuyệt đối không thể tương thông, cũng không suy nghĩ giống nhau đâu!
Đây cũng có thể xem là một cách hay của Mặc Phùng Dương.
Bởi vì mới ba ngày, Tôn Đáp ứng cũng đã ngồi không yên.
Lúc bắt được nàng ta lén đi gặp người giật dây phía sau, Vân Khương Mịch cũng phải bày ra vẻ không dám tin!
Người gặp lén với Tôn Đáp ứng, vậy mà lại chính là… Nàng ta?
“Lệ Nga? Tại sao lại là muội?”
Vân Khương Mịch bước một bước dài xông tới, bắt lấy vạt áo của Mặc Lệ Nga.
Suýt nữa Mặc Lệ Nga đã không thở nổi, trợn trắng mắt: “Thất tẩu, tỷ buông muội ra trước đi! Muội, muội sắp bị tỷ siết chết Lúc này Vân Khương Mịch mới vội vàng buông tay ra.
Thấy tình hình không ổn, Tôn Đáp ứng bèn xoay người chạy.
Vân Khương Mịch nhặt hòn đá ở dưới đất lên, ra sức bắn về phía bắp chân của nàng ta.
Tôn Đáp ứng run chân, lảo đảo một cái rồi ngã sấp xuống đất.
Ở đây là cửa sau của Lãnh cung.
Vân Khương Mịch ra hiệu cho Lý ma ma xông lên, trực tiếp trói chặt Tôn Đáp ứng. Tiếp sau đó mới ngoảnh lại nhìn Mặc Lệ Nga, cau mày nói: “Lệ Nga, tại sao muội lại ở đây?”
Chẳng lẽ là muội ấy bày mưu tính kế cho Tôn đáp ứng đầu độc Đức phi?