Mục lục
Truyện Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc - Vân Khương Mịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì cơ? Còn có chuyện như thế này sao?”







Nàng hung hăng đập lên bàn một cái có phải do Trần thị sinh ra không thế: “Rốt cuộc thì muội “Đại tỷ tỷ, muội thực sự không biết nên đi tìm ai nữa! Muội thà rằng gả đi ngay bây giờ, cũng không dám tiếp tục ở trong phủ nữa. Muội chính là sợ không biết lúc nào thì sẽ bị Nhị tỷ tỷ diệt khẩu” Vân Lan Thanh một phát nắm được tay của Vân Khương Mịch, giống như là nàng ta nắm được cọng cỏ cứu mạng vậy.







Xem tiểu nha đầu đã sợ tới mức này rồi, khó trách nhanh chóng muốn gả đi Vân Khương Mịch thương yêu nhìn nàng ta: “Tam muội muội, tỷ biết muội là một cô nương tốt”







“Nếu như muội đã mở miệng thì người làm Đại tỷ tỷ như tỷ đây tất nhiên sẽ không khoanh tay làm ngơi” Nàng trầm ngâm nói: “Vân Ngọc Linh bấu víu được vào Mặc Vân Khinh, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ không quá ép buộc về chuyện hôn sự của muội đâu! Cập kê lần này của ¡, nói không chừng là một cơ hội tốt đi “Tỷ sẽ thay muội xem xét thật kỹ trước” Thấy nàng đồng ý, Vân Lan Thanh vui đến phát khóc.







Nàng ta nhào vào lòng Vân Khương Mịch: “Hu hu hu Đại tỷ tỷ, tỷ đối xử với muội tốt như thế, huhuhu muội quyết định rồi, sau này không ghét tỷ nữa!” Vân Khương Mịch: “…” Nàng tiễn Vân Lan Thanh ra khỏi phủ Minh Vương.







Chỉ là còn chưa đợi được đến ngày cập kê của Vân Lan Thanh thì nàng ta đã xảy ra chuyện rồi…







Vừa mới tiễn Vân Lan Thanh, Vân Khương Mịch liền phân phó Như Ngọc đưa tư liệu của nhóm công tử nhà giàu vẫn chưa có hôn phối trong kinh thành đến viện Ánh Nguyệt.







Mai sau, những công tử ca này đều là quan to quý tộc.







Chẳng những thân phận xứng đôi với Vân Lan Thanh, ngay cả tuổi tác cũng phải thích hợp mới được.







Như Ngọc khó hiểu: “Vương phi, chẳng phải Vân Tam tiểu thư còn vài ngày nữa mới cập kê sao?” Tại sao lại bắt đầu tìm hôn sự giúp sớm như vậy?







“Ta sàng lọc thật tốt một lần trước! Đến lúc đó trực tiếp để Tam muội muội tự xem là được. Khi ấy khỏi phải sinh ra nhiều rắc rối, sẽ rất phiền phức!” ‘Vân Khương Mịch lắc lắc đầu: “Hơn nữa”







“Vân Ngọc Linh lòng dạ ác độc! Không chừng một ngày nào đó sẽ ra tay với Tam muội muội.” Nàng coi thường nữ nhân này.







Thì ra từ ba năm trước, nàng ta và Mặc Vân Khinh đã lăn lộn với nhau rồi?!







Ba năm trước đây, Vân Ngọc Linh cũng mới chưa đến mười bảy tuổi!







Vậy mà lại lẳng lơ như thế…







Quả thật là lăng loàn!







Nhớ tới chuyện Vân Lan Thanh nói cho nàng, Vân Khương Mịch nhịn không được tặc lưỡi: “Đối với Tam muội muội mà nói, phủ Quốc công đích xác là một hố lửa! Sớm rời khỏi hố lửa, chưa chắc không phải là một chuyện tốt.” Ai ngờ, ngay đêm hôm ấy, Vân Lan Thanh liền xảy ra chuyện.







Khi nhận được tin tức, Vân Khương Mịch đã ngủ được một giấc, bên ngoài gà đã gáy canh ba.







Giọng Như Ngọc vang lên ở ngoài cửa: “Vương phi, xảy ra chuyện rồi” Buổi tối Vân Khương Mịch rất cảnh giác.







Nghe thấy tiếng của Như Ngọc, đầu tiên nàng cúi đầu nhìn thoáng qua Phong Bảo đang ngủ say trong lòng.







Ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, Phong Bảo ngủ rất say.







Năm lấy tay của nàng đầy ỷ lại, Vân Khương Mịch thận trọng gỡ tay cậu bé ra, khoác quần áo bước nhanh ra ngoài.







“Làm sao vậy?”







“Vân Tam tiểu thư đã xảy ra chuyện!” Như Ngọc hạ thấp giọng xuống: “Nghe nói bây giờ đang đau bụng không chịu nổi, lăn lộn trên mặt đất!” Đau bụng không chịu nổi?







Vân Khương Mịch nhíu mày: “Có đại phu đi kiểm tra chưa?”







“Kiểm tra rồi ạ, không có ai tìm được nguyên nhân! Chỉ nói là Vân Tam tiểu thư ăn phải thứ gì rồi!” Điều này rất kỳ quái!







Vân Khương Mịch nghĩ tới Vân Ngọc Linh trước tiên… Nhất định là nàng ta hạ độc Vân Lan Thanh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK