Hoặc là hắn lại có âm mưu gì đó, muốn nàng hỗ trợ cho nên mới thu mua nàng trước?
Vân Khương Mịch chống cằm, như suy tư gì đó mà nhìn rương hòm và hộp gấm chất đầy đất.
Lúc này, Phong Bảo cũng ra ngoài.
Sau khi cậu bé bị âm thanh nói chuyện bên ngoài đánh thức thì tự mình ăn mặc chỉnh tề, rồi ra ngoài. Nhìn khung cảnh này, cậu bé khẽ sửng sốt, sau đó vui mừng đi đến bên cạnh Vân Khương Mịch.
“Mẫu thân người nhìn những thứ này xem, có thích không?”
Phong Bảo không những không giật mình, mà trái lại còn vui vẻ.
Vân Khương Mịch khó hiểu: “Nhi tử, tình huống này là sao, chẳng lẽ con biết?”
“Đúng vậy!”
Phong Bảo nghiêm trang gật đầu: “Đây là do con nói. Con nói cha hờ đối xử không tốt với người, người chỉ có một cái vòng ngọc, thoạt nhìn quá keo kiệt.”
“Có thể là cha hờ cảm thấy hổ thẹn cho nên mới làm ra hành động này”
Vân Khương Mịch kinh ngạc không khép miệng được.
Không phải bởi vì những lời mà Phong Bảo mới nói, mấy thứ này đều là do cậu bé bảo Mặc Phùng Dương đưa tới.
Mà là một câu… “Người chỉ có một cái vòng ngọc”!
Vòng ngọc này của nàng không phải bất kỳ ai cũng không thấy được sao!
Nghĩ lại chuyện tối qua, khi Tống Tử Ngư nhìn về phía cổ tay nàng, ánh mắt cũng quái quái, rõ ràng là đã thấy vòng ngọc của nàng.
Chẳng lẽ, Phong Bảo cũng có thể thấy?
Mặc Phùng Dương không phản bác lời nói của Phong Bảo, là bởi vì Mặc Phùng Dương cũng có thể thấy?
Sao có thểt Vân Khương Mịch cúi đầu nhìn vòng ngọc, trong lòng cực kỳ chấn động!
Nàng giơ tay, hỏi Phong Bảo: “Nhi tử, vòng ngọc mà con nói… Dáng vẻ ra sao?”
Vẻ mặt Như Ngọc đầy nghỉ hoặc: “Vòng ngọc nào? Vương phi, trên cổ tay người làm gì có vòng ngọc?”
Phong Bảo duỗõi tay chỉ vào vòng ngọc trên tay nàng, thành thành thật thật đáp: “Chính là vòng ngọc bằng bạch ngọc bình thường thôi, thoạt nhìn không có gì đặc biệt.”
Vân Khương Mịch khiếp sợ đứng dậy.
Trước mắt có thể xác định chính là: Phong Bảo có thể nhìn thấy vòng ngọc của nàng, Như Ngọc thì không thấy!
Mặc Phùng Dương và Tống Tử Ngư cũng có thể thấy, không biết còn có người nào nhìn thấy hay không.
Tống Tử Ngư thấy thì cũng thôi, dù sao người ta vốn không phải người thường.
Nhưng Phong Bảo và Mặc Phùng Dương…
Nàng bức thiết phải chứng minh.
Vân Khương Mịch tông cửa xông ra.
Bà vú Trương đang nằm ở hành lang phơi nắng, bà ta lười biếng dựa vào trên lan can, miệng khẽ nhếch, tiếng ngáy rất nhỏ phát ra từ miệng.
Bà lão này, sáng tinh mơ đã lười biếng!
Vân Khương Mịch nhẹ nhàng đá bà ta một cái: “Bà vú Trương”
Bà vú Trương giật mình, vội vàng lau nước miếng bên miệng, nhanh nhẹn bò dậy: “Vương phi có gì phân phó?”
“Ngươi cẩn thận nhìn cổ tay của ta xem, có gì không?”
Vân Khương Mịch duỗi cổ tay mang vòng ngọc tới để bà †a nhìn thật cẩn thận.
Bà vú Trương nhìn thoáng qua cổ tay trống trơn, còn tưởng rằng bản thân hoa mắt. Bà ta dùng sức xoa đôi mắt: “Ai nha!
Vương phi!”
Vừa nghe lời này, Vân Khương Mịch còn tưởng rằng bà ta nhìn thấy thứ gì.
Vội hỏi: “Sao vậy?”