Bà vú Trương lại dụi mắt, ngốc ngốc ngẩng đầu lên: “Chẳng lẽ nô tỳ già cả mắt mờ? Hay là lớn tuổi rồi nên mắt sắp mù, không nhìn thấy gì cả?”
Vân Khương Mịch: “…”
Thấy nàng không nói gì, Bà vú Trương vội vàng nói: “Nhưng mà làn da này của Vương phi, khiến nô tỳ nghĩ đến một từ”
“Từ đó có nghĩa vô cùng mịn màng, tuyết trắng như ngọc, giống như là..”
Bà vú Trương cau mày, cố sức tự hỏi: “Nô tỳ nghĩ ra rồi!
Giống như một đoạn ngó sen tuyết trắng!”
Vân Khương Mịch: “… Ta thấy ngươi vẫn chưa tỉnh ngủ, ngươi vẫn nên nằm đi?
Nàng chỉ tới hỏi chuyện, lại không phải tới để bà lão này hao hết tâm tư vuốt mông ngựa.
Có điều đã nghiệm chứng được một chuyện, bà vú Trương cũng không nhìn thấy vòng ngọc trên cổ tay nàng.
Điều này khiến Vân Khương Mịch càng thêm khó hiểu.
Vì sao ba người Mặc Phùng Dương, Phong Bảo và Tống Tử Ngư có thể nhìn thấy vòng ngọc. Nhưng người khác lại không thấy?
Sao bọn họ lại thấy được?
Nàng đang suy nghĩ thì Ngụy bá vội vã tiến vào đáp lời: “Vương phi, Tống công tử tìm người có việc gấp!”
“Tử Ngư tới?”
Vân Khương Mịch bình phục tâm tình: “Ngươi bảo hắn chờ ta ở chính sảnh, lát nữa ta sẽ tới Nàng đi vào trong rửa mặt, dặn dò hạ nhân bày thiện, sau đó mang theo Phong Bảo đến chính sảnh.
Quả nhiên Tống Tử Ngư đã chờ sẵn ở đây.
Thấy nàng tiến vào, hắn ta buông chén trà đứng lên: “Khương Mịch”
Tuy răng hai người chỉ mới quen biết nhau vài tháng, nhưng dưới yêu cầu của Vân Khương Mịch, Tống Tử Ngư cuối cùng cũng không kiên trì gọi nàng là “Minh Vương phi” nữa.
Nghe quá mức xa lạ và khách sáo.
“Tử Ngư, mới sáng sớm mà ngươi đã tới, có việc gì sao?”
Vân Khương Mịch đến gần, trêu chọc hắn ta: “Ngươi không cần lâm triều sao? Khâm Thiên Giám của ngươi nhàn như thế?”
“Có đi hay không đều như nhau, ta không thích ở chung một chỗ với đám nhân loại kia”
Tống Tử Ngư thản nhiên lên tiếng.
Huống chi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hiển nhiên Mặc Quốc Thiên sẽ phái người thỉnh hắn ta đi thương nghị.
Biết hắn ta là “Thế ngoại cao nhân”, không thích lui tới với những “Phàm phu tục tử” kia. Cho nên Mặc Quốc Thiên cố ý chấp thuận, miễn cho Tống Tử Ngư phải ngày ngày tiến cung vào triều sớm.
“Ta không phải nhân loại sao?”
Vân Khương Mịch trợn trắng mắt.
Tống Tử Ngư cười khẽ: “Ngoại trừ người và Minh Vương”
“Đúng rồi, Ngụy bá nói ngươi tìm ta có việc gấp, có chuyện gì vậy?
Vân Khương Mịch tò mò nhìn hắn ta.
Tống Tử Ngư lấy một lá bùa bình an từ trong ống tay áo đưa cho nàng: “Đây là bùa bình an mà tối hôm qua ta và sư phụ hợp lực làm ra. Người phải luôn luôn mang theo bên mình, nhất định không được vứt bỏ.”
Bùa bình an?
Vân Khương Mịch tò mò nhận lấy: “Ngươi cho ta bùa bình an làm gì?”
“Sao không làm cho nhi tử của ta một lá?”
“Lá bùa bình an này chỉ người mới có thể dùng”