Nàng một phen đẩy tay Mặc Phùng Dương ra: “Ta biết ngươi hận ta thấu xương, hận không thể khiến ta chết sớm siêu sinh sớm…”
“Không, ngươi hận ta đến nỗi muốn ta vĩnh viễn không thể siêu sinh! Ngươi hy vọng ta hồn phi phách tán!”
“Ngươi là Vương gia, người của hoàng thất, cho dù ta có chết, cho dù ngươi có một nhi tử là Phong Bảo. Nhưng chắc chắn ngươi sẽ không cam tâm, ngươi sẽ cưới vợ kế, cưới trắc phi, nạp di nương, rồi sinh thêm một đứa nữa!”
Nói xong Vân Khương Mịch òa khóc: “Sau đó chỉ tội cho nhi tử của ta, thằng bé sẽ bị các ngươi bỏ mặc không quan tâm”
“Sẽ bị những nữ nhân kia của ngươi tra tấn ngược đãi, bị bọn nhỏ của ngươi khinh thường cười nhạo”
Mặc Phùng Dương: “… Nàng đang nói chuyện gì vậy?”
Đang yên đang lành, lại nói đến chuyện sống chết.
Sau đó tự mình não bổ nhiều như vậy, có phải nàng đang muốn tìm cớ để cãi nhau với hắn không?
Hắn cau mày nhìn nàng, chưa kịp mở miệng đã bị nàng dùng một câu chặn họng: “Mặc Phùng Dương, ngươi chính tên nam nhân phụ lòng người khác! Ngươi phải xin lỗi ta, phải xin lỗi nhi tử!”
Lông mày Mặc Phùng Dương càng nhíu càng chặt.
“Như Ngọc!”
Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, cất giọng gọi.
Như Ngọc lập tức tiến vào: “Vương gia có gì dặn dò?”
“Sáng nay Vương phi nhà ngươi ăn phải thuốc súng sao?”
Như Ngọc đầy đầu mờ mịt: “Không có m: “Nếu không có thì sao nàng lại tức giận như vậy? Tối hôm qua còn rất tốt mà, hôm nay bổn vương cũng không trêu chọc nàng. Ngươi tới hỏi Vương phi nhà ngươi xem, rốt cuộc nàng làm sao vậy?”
Nói tới đây, Mặc Phùng Dương nhịn không được nhớ tới một chuyện.
Trước đó vài ngày Vân Khương Mịch nằm mơ, mơ thấy hắn cưới trắc phi.
Sáng sớm ngày thứ hai lập tức làm ầm ï với hắn một trận.
Nàng mắng hẳn là tra nam phụ lòng người khác, mảng là cẩu nam nhân, mắng máu đến té tát!
Mặc Phùng Dương tỏ vẻ hắn cảm thấy vô cùng ủy khuất!
Hay là hôm qua nàng lại mơ thấy cái gì nữa?
Nhìn Vân Khương Mịch đang tức giận và Mặc Phùng Dương đang hết sức bất đắc dĩ, Như Ngọc rơi vào thế khó xử.
“Như Ngọc, ngươi ra ngoài trước đi.”
Bỗng nhiên Vân Khương Mịch nhẹ giọng nói.
Sau khi Như Ngọc rời đi, nàng mới nghiêm túc nhìn Mặc Phùng Dương: “Người vốn sẽ phải chết, chết sớm hay chết muộn thì đều phải chết. Ta chỉ là đổi một cách khác để hỏi ý nghĩ của ngươi mà thôi”
“Đổi một cách khác? Chẳng qua chỉ là hỏi ý nghĩ của bổn vương thôi?”
Mặc Phùng Dương đỡ trán.
Nàng chỉ thiếu điều nhảy cẵng lên chỉ vào mặt hắn mà mắng thôi có được không!
“Được rồi, ta thừa nhận thái độ của ta có hơi quá đáng.
Nhưng Mặc Phùng Dương, ta nói thật cho ngươi biết, trên đời này người ta để ý nhất chính là nhi tử của ta”
‘Vân Khương Mịch hít sâu một ngụm, gắn từng chữ: “Nếu một ngày kia ta chết”
“Ta hy vọng ngươi có thể chăm sóc Phong Bảo thật tốt”
Có lẽ do sợ Mặc Phùng Dương không muốn, thái độ của Vân Khương Mịch hết sức nghiêm túc: “Bởi vì Phong Bảo không chỉ là nhi tử của ta mà còn là nhi tử của ngươi”
Vân Khương Mịch bổ sung: “Ngươi sớm đã biết chuyện này”