“Việc này không hề liên quan đến chúng nô tài!”
Hơn mười ngự trù của ngự thiện phòng, đều được phân công rõ ràng.
Bọn họ nghiêm túc thực hiện chính sách “chuyển luân phiên”, ba người một ngày, bốn ngày một vòng.
Bữa ăn của đế hậu, xưa nay là do ngự trù có tư lịch lâu nhất phụ trách, người này còn là “lão đại” của ngự thiện phòng ngày luân phiên, ví dụ như Chương ngự trù.
Kế tiếp chính là bốn phi, xem như là “lão nhị” của ngự thiện phòng phụ trách.
Còn lại là phi tần, là do “lão tam” phụ trách.
Bữa ăn của các cung nhân, là do cung nữ và ma ma của ngự thiện phòng phụ trách.
Bọn họ phân công rõ ràng, nhiều năm qua không hề mắc sai lầm.
Ai ngờ hôm nay, lại xảy ra chuyện?
Bị Chương ngự trù và Hoàng ngự trù đẩy ra, Cổ ngự trù cảm thấy không còn cách nào khác. Ông ta bị đánh rất tàn nhãn, bị thương nặng nhất, đi vài bước về phía trước: “Hoàng thượng, nô tài bị oanl”
“Bây giờ trong cung chỉ có Thục phi và Đức phi nương nương, bữa ăn của hai vị nương nương, nô tài đều hết sức tận tâm”
Ông ta ngẩng đầu lên oan ức nói, nước mắt đã sớm rơi đầy mặt: “ Nô tài không dám có chút sơ sẩy nào, vẫn xin Hoàng thượng làm rõ!”
Thục phi thì cũng thôi đi.
Đặc biệt là Đức phi nương nương, là vị ở đầu quả tim mà Hoàng thượng cưng chiều!
Cho dù ông ta thất lễ với Thục phi, sao lại dám thất lễ với Đức phi nương nương?
Ông ta nơm nớp lo sợ, lo răng Đức phi nương nương không thích ăn. Cho dù bà gầy hay béo, Cổ ngự trù đều không ổn chút nào.
Gầy đi, Hoàng thương sẽ trách phạt, trách món ăn ông ta làm không khiến Đức phi nương nương hài lòng.
Béo đi, Đức phi nương nương tức giận, nói ông ta cố ý khiến bà béo thành quả bóng.
Cổ ngự trù nghĩ thầm, ông ta thật sự quá khó khăn!
Thấy Cổ ngự trù khóc đến mức thấy rõ sự chân thành, còn hai tên ngự trù còn lại vẫn là thái độ “việc gì không liên quan đến mình thì treo nó lên cao”, Mặc Quốc Thiên cau mày.
“Khương Mịch, con thấy việc này thế nào?”
Ông ta quay đầu nhìn về phía Vân Khương Mịch.
Vân Khương Mịch mệt mỏi ngáp một cái: “Phụ hoàng, con dâu không nên nhúng tay vào”
“Nếu con có thể tra ra hung thủ thật sự ra tay với Đức phi, trãm tin sau này… thái độ của Đức phi đối với con sẽ thay đổi rất nhiều”
Mặc Quốc Thiên giống như đang câu cá, thả mồi: “Con cũng hiểu tính tình của Đức phi mà”
“Bây giờ đúng là bà ấy có thành kiến với con. Một khi loại bỏ thành kiến, cho dù sau này con muốn ôm ấp hôn hít bế bổng lên cao thì bà ấy cũng không hề chút do dự đâu”
Vân Khương Mịch xấu hổ.
Câu “ôm ấp hôn hít bế bổng lên cao” là trước đây nàng cố ý nói trước mặt Mặc Quốc Thiên, nói ông ta rất cưng chiều Đức phi.
Ngay cả “ôm ấp hôn hít bế bổng lên cao” đều không chút do dự.
Không ngờ phụ hoàng đã học được, còn học cách sử dụng nói Mặc Phùng Dương không nhịn được, cười một tiếng.
“Con cười cái gì?”
Mặc Quốc Thiên không hài lòng trừng mắt nhìn hắn: “Mẫu phi con trúng độc, ngoại trừ ngồi xem tuồng thì con không làm được gì cả! Nhi tử như con còn không bằng Khương Mịch!”