“Phụ hoàng, người quá coi trọng nhi tức rồi, đây đều là chuyện lớn cả! Nhi tức chỉ là phụ nhân trong nhà, hiểu biết nông cạn, làm sao có thể hiểu được những chuyện này ạ?” Nàng ngượng ngùng cười một tiếng.
Đức phi không nói câu nào, nhưng cũng nhẹ nhàng gật đầu, thể hiện sự đồng tình.
Mặc Quốc Thiên bật cười.
Nụ cười đó ở bên trong mắt của Vân Khương Mịch có phần hơi lạnh lùng, còn làm cho người khác sợ hãi.
“Con đây là đang cho rằng trâm tuổi tác đã cao, nên bị hoa mắt sao?
Mặc Quốc Thiên nhíu mày: “Con thật sự làm trãm bất ngờ, sau lưng của Phùng Dương còn có con bày mưu tính kế? Thế nào, chuyện của Phùng Dương có thể coi là chuyện quan trọng, còn chuyện của trẫm lại không được coi là quan trọng sao?” Vân Khương Mịch: “…” Nàng luôn bày cách làm mọi vậy mà Mặc Quốc Thiên cũng bi iệc cho Mặc Phùng Dương, được.
Chắc chắn là do tên mắt chó Mặc Vân Khinh đã âm thầm cáo trạng rồi!
Nàng rụt cổ lại, nhẹ nhàng trả lời: “Phụ hoàng, nhi tức ngu ngốc, cũng không chắc có thể giúp người giải tỏa ưu phiền!”
“Nếu không thì, con sẽ cho người đi mời vương gia vào cung?” Nhìn xem, nàng là một nhi tức rất hoàn hảo?
Bây giờ đã là lúc nào rồi, còn phải vì nam nhân trong nhà mình tranh thủ cơ hội… Quân khốn nạn Mặc Vân Khinh à Mặc Vân Kinh, sau này chắc chắn sẽ hiểu ra thế nào là có ơn tất báo!
“Không, trẫm muốn nghe con nói” Mặc Quốc Thiên không ngừng nói.
“Không phải vậy, phụ hoàng.
Nhi tức vẫn là xem xét bệnh tình cho người đi, làm thế nào đó để kê thuốc hồi phục cho người?” Vân Khương Mịch định chuyển sang chủ đề khác.
“Không, trẫm muốn bàn luận chuyện xâm chiếm Tây Quận với con” Không thể chuyển sang chủ đề khác được nữa.
Nàng đồng ý rồi ngồi xuống bên cạnh: “Phụ hoàng, sức khỏe của người là do làm việc vất vả, vì vậy mới phải nghe ý kiến của nhỉ tức…”
“Nhi tức biết răng, người có rất nhiều nhi tử, họ đều giỏi đến mức có thể làm việc một mình, phụ hoàng còn có điểm nào phải lo lắng chứ?” Những lời nói này, đúng là rất to gan!
Đổi lại là người khác nói như vậy, Mặc Quốc Thiên chắc chắn sẽ cho rằng, đang cố gắng thuyết phục ông ta lập trữ quân, trao lại quyền vị.
Nhưng người này là Vân Khương Mịch.
Nàng không hề có nhiều tâm địa gian xảo đến như vậy.
Mặc dù Mặc Quốc Thiên không biết tại sao nàng lại chắc chắn là như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ của Vân Khương Mịch, thì sự tín nhiệm nàng xuất phát từ nội tâm.
Ngay cả Đức phi cũng nhìn Mặc Quốc Thiên với vẻ vô cùng sợ hãi: “Hoàng thượng, nha đầu thối này không biết ăn nói, người đừng…”
“Ái phi không cần phải lo lắng” Mặc Quốc Thiên giơ tay lên, chặn ngang lời nói của Đức phi, lại hỏi Vân Khương Mịch: “Vậy theo con, ai mới thích hợp để làm chủ tướng dẫn quân đi dẹp loạn Tây Quận?” Vân Khương Mịch khẽ cau mày.
Khi nãy, nàng chỉ vì nói cho qua chuyện với Mặc Quốc Thiên mà tiện nói ra một câu.
Lại không ngờ rằng, ông ta cố gặng hỏi đến cùng.
Nàng chỉ đành suy nghĩ lại một cách cẩn thận, rồi mới dám trả lời: “Phụ hoàng, nhi tức nghĩ rằng, mặc dù mấy vị vương gia đều đã làm quan lớn.
Nhưng dù sao cũng chưa từng ra chiến trường, không có chút kinh nghiệm thực nào về chiến đấu”
“Ngược lại thì Chu tướng quân, là một tướng quân giàu kinh nghiệm trên chiến trường!” Nàng đã đề cử Chu Uy, cha của Chu Vũ Oanh.