Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc - Chương 292
Mặc Quốc Thiên cũng thấy cả kinh, nhưng ông ta chỉ nhìn hắn với ánh mắt trầm trầm, nghe xem hắn nói gì sau đó.
Trên mặt Mặc Quốc Thiên cũng cả kinh, nhưng ông ta chỉ nhìn hắn với ánh mắt trầm trầm, nghe xem tiếp sau đó hắn sẽ nói gì.
Mặc Phùng Dương vừa định mở miệng, Lưu Đại Văn đã cố nén đau nhức, liều cái mạng già lớn tiếng nói: “Hoàng thượng!
Vi thần oan uổng! Sư phụ vi thần là Huyền Sơn tiên sinh thật!”
Tên này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à?
Mặc Phùng Dương cũng không coi hắn ta ra gì, chỉ cung kính nói với Mặc Quốc Thiên: “Phụ hoàng, nhi thần đã lấy được chứng cớ.”
“Huyền Sơn tiên sinh thật… ít ngày nữa sẽ xuống núi, cố ý tới kinh thành một chuyến”
Nghe vậy, không ít người hít vào một ngụm khí lạnh.
Huyền Sơn tiên sinh là thế ngoại cao nhân, quy ẩn đã nhiều năm, chưa từng xuất hiện.
Lần này, cuối cùng cũng chịu xuống núi tới kinh thành rồi sao?
Chẳng lẽ là Minh Vương đã tìm được Huyền Sơn tiên sinh rồi sao?
Huyền Sơn tiên sinh cố ý xuống núi để làm chứng cho Minh Vương, vạch trần bộ mặt thật của Lưu Đại Văn sao?
Lưu Đại Văn sợ ngây người.
Vẻ mặt Mặc Quốc Thiên cũng chấn động: “Con nói thật?”
“Vô cùng xác thực, thưa phụ hoàng”
Mặc Phùng Dương gật đầu: “Huyền Sơn tiên sinh nói, từng có vô số người giả mạo là học trò của mình. Nhưng Lưu Đại Văn là đáng xấu hổ nhất, còn dám xâm nhập vào triều đình, trở thành Khâm Thiên Giám mà phụ hoàng tín nhiệm”
“Huyền Sơn tiên sinh còn nói, như vậy sẽ gieo họa cho triều đình, nhất định phải trừ bỏ!”
Sắc mặt Lưu Đại Văn trắng nhợt, hắn ta ngã co quắp xuống đất.
Nếu Mặc Phùng Dương đã tra ra được hắn ta không phải là học trò của Huyền Sơn tiên sinh… còn tìm được cả Huyền Sơn tiên sinh, thì chẳng khác gì đã nắm chắc mười phần.
Như vậy thì hắn ta có nói thêm nữa cũng chỉ như cãi cố.
Thấy Lưu Đại Văn lòng như tro nguội cúi đầu xuống, ông ta chau mày: “Lưu Đại Văn, ngươi có muốn nói gì không?”
“Vi thần, không còn lời nào để nói”
Cuối cùng, hắn ta cũng không cãi chày cãi cối.
Triều thần kinh ngạc nhìn Lưu Đại Văn, cũng không có ai đứng ra nói thay hắn ta câu nào.
“Nói như vậy, ngươi thừa nhận ngươi giả mạo học trò của Huyền Sơn tiên sinh, cố ý lừa gạt trãm?”
Nếu nghe cẩn thận, giọng của Mặc Quốc Thiên đã hơi cắn răng nghiến lợi: “Ngươi có biết phạm tội khi quân, có thể tru di cửu tộc không!”
Ông ta đập bàn thật mạnh một cái, Lưu đại nhân bị dọa sợ run lên.
“Vi thần biết tội”
Lưu Đại Văn ủ rũ cúi đầu chấp nhận xét xử.
Tru di cửu tộc thì sao?
Chỉ sợ hắn ta lắm mồm lại chọc giận hoàng thượng, đến lúc đó sợ không chỉ là tru di cửu tộc, mà cả gia tộc bọn họ trước khi chết sẽ phải chịu tra tấn.
Chỉ sợ sống không bằng chết.
Lúc này, lòng Lưu Đại Văn đã nguội lạnh, nhưng trên đời không có thuốc hối hận.
Sớm có ngày biết hôm nay, thì ban đầu không nên vì ham muốn cá nhân mà bị người ta lợi dụng.
Hắn ta cúi đầu rất thấp, không dám nói câu nào.
Dĩ nhiên là Mặc Quốc Thiên không kiềm được cơn giận, ông ta vung tay lên phân phó Ngự Lâm quân mang hắn ta xuống: “Đưa vào thiên lao trước. Chọn ngày xử chém!”