Mục lục
Truyện Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc - Vân Khương Mịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 225



Hôm nay lại thêm Mặc VĩI Quả nhiên, nữ nhân này chọc người khác tức chết nhưng không đền mạng.



Vân Khương Mịch chóp chép miệng: “Không phải ta chưa chọc cho ngươi tức chết sao? Ngay cả ngất cũng chưa từng có. Nói mới nhớ, ngươi đúng là có tố chất làm bao cát đấy!”



“Cũng khó trách, ngay từ nhỏ đã bị bắt nạt”



Nàng hơi ‘xem thường’ Mặc Phùng Dương.



Nghĩ đến việc từ khi hắn còn nhỏ đã bị người ta bắt nạt, nàng liền cau mày: “Mặc Phùng Dương, không phải ngươi rất lợi hại à? Ở trước mặt ta không phải rất xuất sắc sao? Tại sao lúc bé không biết phản kháng?”



Nàng cũng không biết, nàng có chút đau lòng cho hắn.



Chỉ đơn giản là ‘xem thường’ hắn!



“Phản kháng?”



Mặc Phùng Dương cúi đầu cười một tiếng, không thể nhìn ra cảm xúc trên mặt là gì.



“Vân Khương Mịch, có một số việc không cho phép chúng ta tự quyết định”



Hắn nói đầy ẩn ý.



Tuy hắn chính là hoàng tử, có hàng vạn người tôn sùng cái thân phận tôn quý này. Nhưng từ nhỏ ở trong cung, mỗi bước đi luôn thấy sợ hãi, cố gắng tìm cách để có thể sinh tồn ở trong cái khe hẹp đó.



Nếu Đức Phi không được sủng ái, thì hắn và Mặc Lệ Nga không thể sống yên ổn được.



Đức Phi được sủng ái, hai huynh muội bọn họ lại càng sống ở trên mũi dao, đứng ở đầu sóng ngọn gió, bị người ta hãm hại trong bóng tối.



Hắn không muốn gây rắc rối cho Đức Phi.



Không thể trốn tránh được.



Nên từ nhỏ, hắn đã chơi với lão Lục.



Mấy người huynh đệ còn lại cùng nhau bắt nạt hai người đệ đệ nhỏ nhất, đồng thời cũng chính là hoàng tử được Hoàng thượng sủng ái nhất, mẫu phi đều được thương yêu.



Từ khi lão Lục không còn, Mặc Phùng Dương không muốn mở lòng với bất kì vị huynh đệ nào nữa.



Hắn vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho việc bọn họ hại chết lão Lục!



“Giả bộ nặng nề cái gì”



Vân Khương Mịch lầm bầm, cảm thấy hơi buồn ngủ nên dựa vào xe ngựa ngáp một cái, định nhắm mắt nghỉ ngơi.



Xe ngựa chạy rất vững vàng.



Nhưng thỉnh thoảng vẫn có mấy hòn đá nhỏ trên mặt đường, khiến cho xe ngựa lắc lư nhẹ vài lần.



Nhìn thấy Vân Khương Mịch nhanh chóng đi vào giấc ngủ, bởi vì xe bị lắc lư nên trán của nàng bị đụng nhẹ vào thùng xe ngựa một cái.



Ánh mắt của Mặc Phùng Dương tối sầm lại.



Hắn kéo nàng vào lòng, khiến cho nàng thoải mái hơn một chút.



Hắn cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, ma xui quỷ khiến…



“Bổn Vương không muốn đầu của ngươi bị va đến trở thành kẻ ngốc, vốn dĩ đã ngốc sẵn rồi”



“Không thể để Phong Bảo có một mẫu thân ngốc nghếch được”



Mặc Phùng Dương lẩm bẩm, và đã tìm được một ‘lý do chính đáng cho hành động vừa rồi của mình.



Vân Khương Mịch ngủ rất ngon.



Phủ Chu Vương ở một vị trí rất hẻo lánh, hơn nữa còn rất tĩnh mịch, là nơi rất tốt để dưỡng bệnh.



Nhưng khoảng cách đến phủ Minh Vương, nếu đi xe ngựa thì cần nửa giờ đồng hồ.
Chương 226



Lúc trở về phủ Minh Vương thì trời đã gần tối.



Vân Khương Mịch còn chưa tỉnh dậy, Mặc Phùng Dương đang do dự, nên ôm nàng xuống xe ngựa hay là đánh thức nàng dậy một cách thô lỗ. Dù sao ở trước mặt nàng, hắn cũng không phải là quân tử dễ dãi.



Đúng lúc này, bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng cười sảng khoái.



“Lão Thất! Hai người đã về rồi! Ta đợi hai người lâu rồi đó!”



Giọng nói này rất to.



Mặc Phùng Dương nhìn Vân Khương Mịch trong vô thức, chỉ thấy nàng dụi mắt, còn ngái ngủ mở mắt ra: “Ai vậy? Người nào làm phiền giấc ngủ của ta?”



“Thật là không biết điều!”



Lúc này, Mặc Phùng Dương mới cử động vai của mình mà không lộ ra dấu vết.



Trên đường trở về, hắn sợ nàng ngủ không ngon nên hoàn hoàn không dám cử động, sợ đánh thức nàng.



Chỉ một chút như thế mà vai đã bị tê rồi.



“Xuống xe”



Hắn thản nhiên nói.



“Trời tối rồi à”



226-thit-vien.jpg




Vân Khương Mịch nhìn Mặc Phùng Dương trong vô thức.



Hắn không nhìn nàng, liếc nhìn Mặc Hàn Vũ với ánh mắt tăm tối và phiền muộn: “Nhị ca có việc gì sao?”



Rất dứt khoát!



Không có một câu thừa thãi nào!



Rõ ràng Mặc Hàn Vũ đã sớm quen với cái tính xấu này của hắn, cũng đã quen với khuôn mặt xấu xa của hắn, nên hắn ta không tức giận, chỉ mỉm cười tiến lại gần: “Trong lúc rảnh rỗi nên bổn Vương muốn tìm đệ để uống rượu”



Uống rượu?



Vân Khương Mịch đảo mắt, một kế hoạch nảy ra trong đầu nàng.



Vốn dĩ hắn định từ chối.



Nhưng Vân Khương gật đầu không chút do dự: “Uống rượu à! Như vậy đi, dù sao trời vẫn chưa muộn lắm, các ngài ngồi xuống trước chờ ta”



“Ta đi chuẩn bị chút đồ nhắm rồi mang đến”



Mặc Phùng Dương nhìn nàng bằng ánh mắt nghi ngờ.



Nàng ấy hiền thục như thế sao?!



Vân Khương Mịch cười “hề hề”, dẫn đầu đi vào trong bếp.



Thấy vậy, Mặc Phùng Dương cũng không nói nhiều, đành mời Mặc Hàn Vũ vào chính điện ngồi xuống nói chuyện.



Lát sau, Mặc Phùng Dương đi vào phòng bếp.



“Nàng có ý gì?”



Nhìn thấy Vân Khương Mịch thực sự đang làm đồ nhắm rượu, hắn cau mày có chút không vui: “Không phải là nàng không biết, bổn Vương uống rượu vào sẽ say sao?”
Chương 227



Nàng thật sự không cố ý muốn làm hắn xấu mặt?!



“Sợ cái gì? Người ta nói phu thê đồng lòng tát biển đông cũng cạn”



Vân Khương Mịch xoay người lại.



Đang rán đậu phộng ở trong nồi, nàng vừa bảo bà vú Trương cho lửa nhỏ lại, vừa vỗ vai Mặc Phùng Dương: “Nếu ngài uống rượu say, không phải còn có ta sao?”



“Nàng?”



Rõ ràng, Mặc Phùng Dương không tin lời của nàng: “Nàng sẽ uống rượu giúp bổn Vương?”



“Đúng vậy! Chẳng lẽ Vương gia không cảm thấy hôm nay Hàn Vương đến nhà rõ ràng là chồn chúc tết gà hay sao?”



Vân Khương Mịch trừng mắt nhìn.



Mặc Phùng Dương nhìn nàng với ánh mắt nặng nề: “Có ý gì?



“Ngài biết rõ ý của ta là gì, vì ngài không phải là kẻ ngu”



Vân Khương Mịch liếc hắn một cái: “ Minh Vương phủ của chúng ta thực ra cũng gần như giống với Chu Vương phủ, nhà cửa vắng tanh, mấy vị ca ca này của ngài đến Minh Vương phủ của chúng ta làm gì chứ?”



“Hôm nay Hàn Vương mong chờ được gặp ngài, nhất định là có việc!”



Mặc Phùng Dương im lặng, nàng biết rõ, hắn đã sớm đoán ra được.



“Tính cách của Hàn Vương rất gian xảo, nếu không chuốc say rồi để hắn nói… thì ngài nói chúng ta nên làm gì bây giờ?”



Vân Khương Mịch cầm cái xẻng đảo đậu phộng ở trong nồi: “Dù sao ngài cứ tin ta là được! Lẽ nào ta sẽ hại ngài sao?”



“Ngài đi tiếp Hàn Vương đi, tránh để cho huynh ấy nghi ngờ”



Mặc Phùng Dương bán tín bán nghỉ đi ra.



Một lát sau, Vân Khương Mịch bưng đồ nhằm tới.



Trên bàn có rau củ hầm, một đĩa đậu phộng, có thức ăn kèm và một đĩa hoa quả.



Mặc Hàn Vũ đang bàn luận với Mặc Phùng Dương.



Nhưng trạng thái của hai người họ… không giống như đang vui vẻ trò chuyện.



Gần như Mặc Hàn Vũ vừa nói vừa cười, còn Mặc Phùng Dương mặt không cảm xúc ngồi một bên. So sánh hai người, Mặc Hàn Vũ giống như kẻ ngốc thứ hai.



Thấy Vân Khương Mịch bước vào, Mặc Hàn Vũ nhìn cái mâm nhỏ ở trong tay nàng.



“Bổn Vương thực sự không biết, Thất đệ muội lại tài đức như vậy đó!”



Quả nhiên Hàn Vương biết ăn nói, trong nháy mắt gọi Vân Khương Mịch từ ‘thê tử của lão Thất’ biến thành “Thất đệ muội’.



Mặc Hàn Vũ ngạc nhiên: “Đây là cái gì vậy, mùi rất thơm?”



Hắn đưa tay chỉ vào món rau củ hầm.



“Rau củ hầm”



Vân Khương Mịch cười sảng khoái, giải thích: Hôm nay không còn sớm nữa nên không có món mặn và món chay, ta cho cả mặn và chay vao chung một nồi. Các ngài nếm thử xem Nàng để cái mâm nhỏ xuống: “Còn cái này nữa”



Lấy hai bình rượu trong tay nha hoàn ở phía sau.



“Đây là cái gì?”



Mặc Hàn Vũ giống như một đứa trẻ tò mò.



“Rượu xái!”



Vân Khương Mịch để rượu xái trước mặt hẳn ta: “Rượu này tự tay ta ủ đó, bảo đảm Hàn Vương chưa bao giờ nếm qua loại rượu nào có mùi vị nồng đậm như vậy”



“Nồng độ của rượu này rất cao, uống mấy chén vào bụng sợ là say mất, nếu Hàn Vương không uống được thì có thể uống trà”



Nàng mỉm cười.



Không để lộ ra mình đang khích tướng, quả nhiên rất có hiệu quả.
Chương 228



“Thật sao?”



Mặc Hàn Vũ xua tay, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Bổn Vương được gọi là nghìn chén không say, chén rượu nhỏ này của ngươi làm sao có thể khiến bổn Vương say được?”



Nhưng hắn cảm thấy hình dáng của “vò rượư này có chút kì quái.



“Vậy vò rượu này của ngươi làm như thế nào vậy? Nó khác gì so với những vò rượu bình thường?”



Nhìn dáng vẻ của Mặc Hàn Vũ giống như “Mười vạn câu hỏi vì saơ, Vân Khương Mịch khế cười: “Đây là bí mật!”



Nàng mở nắp bình rượu ra, rót cho Mặc Phùng Dương, Mặc Hàn Vũ và bản thân mình một chén rượu: “Hàn Vương, nếm thử mùi vị của rượu này trước nhé?”



“Được”



Mặc Hàn Vũ không ngại liền bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.



Ánh mắt Vân Khương Mịch u ám nói: “Xưa nay Vương gia nhà ta không biết uống rượu, hay là để ta uống vài chén với Hàn Vương nhé?”



“Ngươi biết uống rượu sao?”



Uống một ly rượu xái vào bụng, hai mắt của Mặc Hàn Vũ đã hơi đỏ.



Hắn không ngờ rượu này nồng đậm như vậy, ngay cả hắn cũng không thể chịu nỗi!



Trong cổ họng rất đau rát, hắn ho vài tiếng rồi nhanh chóng kìm nén cơn ho lại, tránh để cho Mặc Phùng Dương và Vân Khương Mịch chê cười.



“Miễn cưỡng có thể uống thêm vài chén, trái lại không thể so sánh được với Hàn Vương ngàn chén không ngã.”



Vân Khương Mịch ngồi xuống bên cạnh Mặc Phùng Dương.



“Thất đệ muội quả thật là nữ trung hào kiệt!”



Lúc này Mặc Hàn Vũ mới nhìn thẳng vào nàng, hắn ta cảm thấy Vân Khương Mịch khác với nàng ấy của bốn năm trước…



Thường ngày con “cọp cái trong phủ sẽ uống rượu cùng với hắn ta.



Nhưng loại rượu này rất mạnh, sợ rằng Chu Vũ Oanh cũng uống không trôi.



“Không ngờ Thất đệ muội lại tài giỏi như vậy, chẳng những có thể vào bếp còn lên được bàn rượu! Tay nghề chưng cất rượu này, người bình thường e là không thể học được”



Mặc Hàn Vũ khen ngợi.



“Xin nhận lời khen của Hàn Vương”



Vân Khương Mịch cười đồng ý thừa nhận và cạn một chén với Mặc Hàn Vũ.



Uống hết hai chén rượu, trong bụng của Mặc Hàn Vũ giống như có lửa đốt, hắn đã không thể chịu nổi.



Vội vàng ăn một viên bánh điểm tâm.



Nhìn thấy Mặc Phùng Dương đang gắp rau củ hầm thì trong lòng hắn ta rất tò mò, không biết rau củ hầm này là thứ gì, mùi vị ra sao… Ngửi thấy mùi thơm nồng nặc này khiến cho hắn ta thèm nhỏ dãi, không nhịn được mà nuốt nước miếng.



Mặc Hàn Vũ gắp lên một miếng ngó sen, khi nếm thử mùi vị đó thì trợn tròn mắt: “Cái này, cái này…”



“Đây là thần tiên mỹ thực sao?”



“Hàn Vương cảm thấy mùi vị như thế nào?”



“Đây thực sự là món ăn quý và lạ của nhân gian!”



Mặc Hàn Vũ ăn một miếng khoai tây, không nhịn được lại gắp lên một cái chân gà, không thể ngừng ăn.



Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương nhìn nhau, lắc đầu cười nhẹ.



Nhìn dáng vẻ ‘chưa từng nhìn thấy sự đời’ của Mặc Hàn Vũ, trong bụng Mặc Phùng Dương cười khẩy. Những loại thức ăn này là món thường ngày Vân Khương Mịch hay làm, hắn đã thưởng thức từ lâu rồi!



Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy tự hào về nữ nhân của mình!



Nhìn thấy Mặc Hàn Vũ ăn rau củ hầm ngấu nghiến, Vân Khương Mịch đặt đũa xuống, mỉm cười: “Hàn Vương”



“Ngài muốn uống rượu, uống nhiều như vậy không thú vị gì cả? Hay là chúng ta chơi gì đó cho mới mẻ đi?”



Mặc Hàn Vũ dừng đũa: “Chơi như thế nào?”



Hắn đã cảm thấy sợ với vò rượu ở trước mặt…



Mặc Phùng Dương quay đầu cười thầm, hắn chắc chắn Vân Khương Mịch muốn làm chuyện gì đó!
Chương 229



“Chẳng lẽ ngươi muốn chơi tửu lệnh?”



Mặc Hàn Vũ nhìn Vân Khương Mịch đầy vẻ hiếu kỳ.



“Chơi tửu lệnh? Ta cũng đâu phải người văn nhã, chơi ba cái trò bỏ đi đó làm gì?”



Vân Khương Mịch khoát tay ngăn lại, vẻ mặt tươi cười: “Không bằng chúng ta chơi… xúc xắc?”



“Chơi thế nào?”



Mặc Hàn Vũ chưa từng chơi trò này.



Vân Khương Mịch lệnh cho Như Minh đi lấy xúc xắc đến, làm mẫu cho Mặc Hàn Vũ xem: “Chúng ta xúc thử xem nào, ai xúc được số nhỏ hơn thì uống rượu!”



Nàng tiện tay ném ra, được một điểm.



Thấy thế Mặc Hàn Vũ liền có lòng tin.



Không phải chỉ là ném cái cục xúc xắc đấy thôi à?



Chẳng lẽ hắn ta còn không xúc hơn được Vân Khương Mịch người ta.



Hắn ta kéo ống tay áo lên, làm tư thế chuẩn bị, nói với Mặc Phùng Dương: “Lão Thất, đệ đến làm trọng tài đi này!



Công chính nghiêm minh, không được thiên vị bất kỳ bên nào”



Hắn ta còn liếc mắt xâu xa nhìn Vân Khương Mịch.



“Bọn ta đều chơi, đệ không được thiên vị cho thê tử đâu đấy: Mặc Hàn Vũ bày tư thế chuẩn bị ném.



Vân Khương Mịch chỉ tay xuống: “Hàn Vương, mời”



“Thất đệ muội, lát nữa có thua cũng không được khóc nhè đâu đấy!”



“Hàn Vương, dám chơi dám chịu, đạo lý này ta hiểu”



Vân Khương Mịch mỉm cười.



Mặc Hàn Vũ vô cùng tự tin vào bản thân, tùy tiện vung tay ném… ba điểm.



Mặc dù không ném được đến sáu điểm như tưởng tượng nhưng được ba điểm hắn ta cũng đã rất thỏa mãn. Mới nãy Vân Khương Mịch ném thế nào, không phải chỉ có một điểm thôi sao?”



Hắn ta cười cười đưa xúc xắc cho Vân Khương Mịch: “Thất đệ muội, đến lượt ngươi”



Nhìn dáng vẻ vô cùng tự ti của Hàn Vương kìa, trên mặt Vân Khương Mịch tràn đầy sự cảnh giác.



Sau đó… lại ném tiếp một điểm.



Mặt mày Mặc Hàn Vũ cười tươi như hoa: “Thất đệ muội, uống đi”



Hắn đưa ly rượu cho Vân Khương Mịch.



“Hai cái tay thúi này”



Vân Khương Mịch lắc đầu than thở, sau đó nhận ly rượu uống một hơi cạn sạch.



“Được lắm! Thất đệ muội quả là nữ trung hào kiệt!”



Mặc Hàn Vũ cười càng sảng khoái, lại lần nữa tràn đầy niềm tin ném xúc xắc. Xúc xắc tung lên di chuyển trong một lát, dừng lại ở bốn điểm.



Hắn ta chỉ có một cảm giác duy nhất, hắn ta quả đúng là thiên tài chơi xúc xắc!



“Thất đệ muội, ngươi vốn không nên chơi xúc xắc với bổn ‘Vương, khắp thiên hạ này bổn Vương vô đối!”



Đúng lúc này, Vân Khương Mịch ném được năm điểm.



Nàng buồn cười nhìn sang hắn ta: “Hàn Vương, lần này có phải đến lượt ngài uống không?”



Mặc Hàn Vũ trợn tròn mắt.



Mặc Phùng Dương vẫn giữ bộ mặt thản nhiên ngàn năm không đổi, mở miệng nói: “Nhị ca, huynh thua rồi”



“Chuyện này sao có thể được?”



Mặc Hàn Vũ trợn mắt há mồm nhìn mặt xúc xắc năm điểm.



Hắn ta dụi mắt, vẫn là năm điểm. Hắn ta không cam lòng nhìn qua Vân Khương Mịch: “Ngươi, sao ngươi may mắ vậy!



Xem như lần này là bổn Vương nhường ngươi thắng!”



Hắn ta nâng chén rượu lên, nhăn mặt uống hết.



Không có gì bất ngờ xảy ra, lại lần nữa bị sặc đến nước mắt chảy ròng ròng.



“Hàn Vương nhượng bộ rồi, tiếp tục thôi”
Chương 230

Mặc Hàn Vũ: năm điểm.

Hắn ta đắc ý nhìn Vân Khương Mịch, khoe khoang hệt như một con khổng tước.

Vân Khương Mịch hơi cau mày, tiện tay ném: sáu điểm.

“Cái gì”

Mặc Hàn Vũ nghẹn họng trân trối.

Nếu nói Vân Khương Mịch gặp may, may măn thắng hăn ta một ván… thế còn lần này phải giải thích thế nào đây?

“Nhị ca, huynh thua rồi”

Mặc Phùng Dương lại đưa ly rượu sang.

Mặc Hàn Vũ ngơ ngác nhận ly rượu, mơ màng uống hết.

Mặc Hàn Vũ: ba điểm.

Vân Khương Mịch: bốn điểm.

“Nhị ca, huynh thua rồi”

Mặc Phùng Dương đưa rượu.

Mặc Hàn Vũ: bốn điểm.

Vân Khương Mịch: năm điểm.

“Nhị ca, huynh thua ri Mặc Phùng Dương đưa rượu.

‘Vân Khương Mịch cũng không cố gắng để điểm số cách quá xa Mặc Hàn Vũ.

230-thit-vien.jpg


Lúc này nàng mới phân phó Như Minh lôi Mặc Hàn Vũ từ dưới gâm bàn ra.

Chỉ thấy hai gò má hắn ta đã đỏ bừng, say bất tỉnh nhân sự.

Mặc Phùng Dương lườm nàng: “Không phải bảo là sẽ khách sáo, không để Nhị ca quá chén hay sao?”

Bây giờ lại còn chuốc say, thậm chí lỡ tay quá mạnh… làm Mặc Hàn Vũ say đến bất tỉnh nhân sự, thế này sao có thể nói khách sáo nữa?

“Vương gia đừng vội.”

Vân Khương Mịch lôi ngân châm ra, châm vào mấy huyệt vị trên người Mặc Hàn Vũ. Rất nhanh sau đó hắn ta mơ màng mở mắt ra, chỉ là ánh mắt vẫn còn hơi mông lung, rõ ràng vẫn còn mang theo men say trong người: “Đây là đâu? Các ngươi là ai?”

Mặc Hàn Vũ say khướt hỏi.

Vân Khương Mịch duỗi ngón tay: “Hàn Vương, mấy đây?”

“Đây rõ là ngón chân, sao ngươi lại lấy ngón chân chỉ vào mặt bổn Vương? Đúng là gan to bằng trời! Có ai không, lôi nàng ta xuống chém ngay!”

Mặc Hàn Vũ say rượu rất có tố chất làm bạo quân ha.

Vân Khương Mịch tặc lưỡi, hất cầm với Mặc Phùng Dương: “Vương gia muốn hỏi gì thì nhanh hỏi đi”

Như Minh đã đỡ Mặc Hàn Vũ ngồi xuống ghế.

Nhưng hắn ta đã say như chết, rất nhanh sau đó lại trượt dài, ngã người xuống chân ghế.

Bất đắc dĩ, Như Minh đành phải đỡ hắn ta lại ngồi trên ghế, ôm chặt lấy cánh tay của hắn ta.
Chương 231



Mặc Phùng Dương nhìn Mặc Hàn Vũ đã say khướt, trầm giọng hỏi: “Nhị ca, hôm nay huynh đến Minh Vương phủ rốt cuộc có mục đích gì?”



“Minh Vương phủ? Để ta ngẫm thử nào”



Mặc Hàn Vũ ợ lên hơi rượu, mùi rượu nồng nặc.



Mặc Phùng Dương nhíu mày, ghét bỏ hơi lùi về sau một chút.



“À! Lúc trưa ở trong cung ta có nghe lén thấy ngươi và đại ca nói chuyện. Nói gì mà thư hối lỗi của lão Tam bị người ta tráo”



Mặc Hàn Vũ lại nấc lên cái nữa: “Khà khà khà” hắn ta bật cười: “Là ta tráo đấy!”



“Bất ngờ không nào? Các người chắc là không ngờ chứ gì?”



Hắn ta bày dáng vẻ ‘Ông đây là nhất’ vui vẻ gật gù.



Mặc Phùng Dương: “…”



Đúng là không ngờ thật.



Hắn thấy sau lưng Mặc Hàn Vũ tuy có Chu gia hết lòng nâng đỡ nhưng bình thường hắn ta cũng chỉ là một người giá áo túi cơm, hoàn toàn không biết gì về chuyện trong triều.



Còn Chu Vũ Oanh, nàng ta cũng là một ‘nữ hán tử.



Bình thường phu thê hai người họ ngoại trừ ăn ra thì dường như chẳng có sở trường gì.



Không chỉ Mặc Phùng Dương cho là vậy mà đến cả Mặc Vân Đức cũng cho rằng như thế.



Cho nên hiện giờ nghe Mặc Hàn Vũ nói như thế, thật sự hắn cảm thấy bất ngờ.



“Sao huynh lại tráo thư hối lỗi của Tam ca?”



“Bởi vì hắn đáng ăn đòn! Nhạc phụ gửi thư đến nói cho ta biết, lão Tam cố ý muốn viết thư hối lỗi. Ta lập tức nảy ra ý định này, xem ta chơi xỏ chết tên tiểu tử này!”



Mặc Hàn Vũ cắn răng, nhấn nhá rõ ràng từng chữ một mà mắng: “Từ nhỏ đã thích cướp đồ của ta”



“Mặc Vân Khinh không phải người!”



Mặc Phùng Dương: “…”



Lúc này hắn nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh xì xì quái lạ.



Hắn quay đầu nhìn lại, trông thấy Vân Khương Mịch đang nghiêm túc, loay hoay mò mãm một món đồ màu đen.



Âm thanh “xì xì” truyền đến từ bên đó.



Mặc Phùng Dương cau mày: “Vân Khương Mịch, nàng đang làm gì đấy? Lại là thứ gì nữa đây?”



“Đây là máy ghi âm”



Vân Khương Mịch không thèm ngẩng đầu, nói với giọng oán trách: “Cái hệ thống hỏng này! Thứ ta cần là bút ghi âm, ai ngờ nó lại cho ta cả món đồ chơi cổ lỗ sĩ hỏng hóc này”



Máy ghi âm?



Hệ thống?



Bút ghi âm?



“Nàng đang nói cái gì vậy?”



Mặc Phùng Dương nghe không hiểu câu nào cả.



Lúc này Vân Khương Mịch mới chợt định thần lại… Mẹ ơi, vừa nãy nàng nói cái gì vậy?



Xem ra đêm nay không chỉ có Mặc Hàn Vũ say mà cả nàng cũng say rồi.



Nàng vội vàng đặt chiếc máy ghi âm sang bên cạnh: “Ôi chao, ta cũng say rồi”



Vân Khương Mịch nằm lên trên bàn, nhắm một mắt mở một mắt nhìn Mặc Phùng Dương. Thấy hắn vẫn còn nhíu mày nhìn mình, nàng vội vàng nhắm mắt lại với dáng vẻ chột dạ.



Lúc này Mặc Phùng Dương mới thu hồi ánh mắt lại.



Hắn liếc nhìn chiếc máy ghi âm rồi lại nhìn Mặc Hàn Vũ.
Chương 232



Việc khẩn cấp trước mắt là làm theo lời Mặc Hàn Vũ.



Ngày mai sẽ chỉnh đốn lại nữ nhân này sau.



“Ngoại trừ tráo đổi thư hối lỗi của Tam ca, huynh còn làm gì nữa?”



Ánh mắt Mặc Hàn Vũ mơ màng: “Ta không làm gì cả! Ta muốn đổ hết chuyện này lên đầu đệ và đã ám chỉ hai lần trước mặt Đại ca. Nhưng Đại ca quá ngu ngốc, không hề đoán ra ta muốn ám chỉ huynh ấy cái gì”



Mặc Hàn Vũ làm dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.



Mặc Phùng Dương: không?”



Cái trò trẻ con châm ngòi chia rẽ như vậy, thật là giống như trẻ con muốn qua mặt người già vậy?



“Đầu đệ mới có vấn đề! Vũ Oanh nói ta là người thông minh nhất thiên hạ này!”



. Có phải đầu huynh có vấn đề Mặc Hàn Vũ tức giận, trừng mắt nhìn hắn.



Mặc Phùng Dương bất lực: “… Được rồi, được rồi, được rồi, huynh thông minh nhất, huynh vô cùng thông minh”



“Đúng vậy.”



Mặc Hàn Vũ vốn không hề nghe thấy sự ghét bỏ trong lời nói của hắn mà nở nụ cười đắc ý: “Ta nói cho đệ biết, thật ra Đại ca cũng rất bất mãn với lão Tam”



Mặc Phùng Dương không lên tiếng nói gì.



Nhưng Mặc Hàn Vũ vừa mới uống say là giống như bật chiếc máy thu thanh, nói ba hoa không ngừng.



Nói từ khi bọn họ còn nhỏ đến bây giờ.



Mặc Phùng Dương hơi đau đầu, đang do dự không biết có nên đánh ngất hắn ta rồi dặn dò Như Minh đưa hắn ta về phủ Hàn Vương hay không…



Vân Khương Mịch không biết tìm được bút giấy ở đâu, viết nguệch ngoạc vài hàng chữ.



Hắn đến gần nhìn, chỉ thấy trên đó viết: Chứng minh.



Có lẽ chính là chứng minh thư hối lỗi của Mặc Vân Khinh là bị Mặc Hàn Vũ đổi. Chính miệng hắn ta thừa nhận và đóng dấu ký tên, dùng cái này để chứng minh mình sẽ không thay đổi lời nói.



Vân Khương Mịch kéo ngón tay của Mặc Hàn Vũ viết tên của hắn ta, rồi lại kéo hắn ta ấn vào đất hồng sa để lấy dấu ngón tay.



“Được rồi”



Nàng đưa “chứng minh cho Mặc Phùng Dương: “Lấy xong rồi”



Mặc Phùng Dương cầm lấy với vẻ mặt không cảm xúc: “Chẳng phải nàng uống say rồi sao?”



“Ha ha ha, bây giờ lại không say nữa rồi”



Vân Khương Mịch nở nụ cười gượng gạo, vội vàng thu lại máy ghi âm.



“Thứ này dùng như thế nào? Nàng lấy nó từ đâu?”



Mặc Phùng Dương nhanh tay nhanh mắt cướp lấy máy ghi âm.



Hắn rất chắc chắn, đêm nay khi Vân Khương Mịch đi vào chính điện vốn không mang theo thứ này trong tay.



Nàng gả vào phủ Minh Vương bốn năm, hắn cũng chưa từng nhìn thấy bên người nàng có những thứ này. Nhưng mấy tháng nay, nàng trở nên vô cùng kỳ lạ, bên người nàng cũng có rất nhiều thứ kỳ quái hiếm lạ mà Mặc Phùng Dương chưa từng nhìn thấy.



Những từ mà nàng nói ra cũng là những từ rất lạ.



Đúng là quái lạ!



“Ta tiện tay nhặt được ở trên đường”



Vân Khương Mịch chột dạ chuyển ánh mắt.



“Tại sao bổn Vương chưa bao giờ nhặt được?”



Nói dối mà không biết ngượng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK