Mục lục
Truyện Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc - Vân Khương Mịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Phùng Dương bị đau, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó thành một đống, ánh mắt dò hỏi: Bổn vương làm sao?







“Đều tại người cho phép sau này đứa bé sẽ lấy cái tên này, khó nghe muốn chết!”







Trên tay Vân Khương Mịch dùng sức, véo Mặc Phùng Dương hít ngược một hơi khí lạnh.







“Vâng vâng vâng, đều do bổn vương không tốt! Tên này đúng là không dễ nghe, chúng ta đổi một cái tên khác là được, nàng thích đặt cho đứa bé tên gì cũng được hết!”







Lúc này sợ là Vân Khương Mịch có muốn sao trên trời, Mặc Phùng Dương cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho nàng.







Chỉ cần tiểu tổ tông này buông tay ra thôi!







Hắn lập tức đã hiểu rõ ý của Vân Khương Mịch, cực kỳ phối hợp.







Hiện tại Vân Khương Mịch mới buông tay ra, lại giúp hắn xoa nhẹ: “Rất đau à?”







“Nàng nói xem?”







Mặc Phùng Dương đau đến nỗi mồ hôi đầy đầu, đẩy tay của nàng ra.







Nữ nhân này, quả thực là đánh một bạt tai lại cho một quả táo!







Thấy hai người bọn họ không có ai trả lời, Mặc Quốc Thiên đến gần, phối hợp nói: “Thì ra các con đang bàn chuyện đứa trẻ sau này, sẽ tên là gì sao?”







“Trâm cảm thấy, cái tên Phong Bảo này cũng không tệ”







Ông ta ngồi xuống bên cạnh, như có điều suy nghĩ nói: “Phong, tượng trưng cho ngọn gió lớn.”







“Bảo, chính là cục cưng bảo bối của Mặc gia, là báu vật trong lòng bàn tay của trãm!”







“Cái tên này, trãm thích!”







Thấy ông ta không nghỉ ngờ gì, lúc này Vân Khương Mịch mới yên lặng thở dài nhẹ nhõm một hơi.







Mặc Phùng Dương cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.







Trận đau này, không nhận vô ích rồi.







“Có điều, lão Thất, Khương Mịch”







Mặc Quốc Thiên nghiêm trang nhìn hai người bọn họ: “Hai người các con thành thân cũng đã bốn năm có thừa. Trãm cảm thấy, các con cũng nên có con rồi chứ?”







“Các con có biết, hôm nay mẫu phi các con đã bị người ta cười nhạo không?”







Đối mặt với việc “Giục sinh con” của ông ta, Vân Khương Mịch cúi đầu nhìn chân, Mặc Phùng Dương ngẩng đầu nhìn về phía xà nhà.







Biết hai người này không thích nghe, Mặc Quốc Thiên bất đắc dĩ nói: “Nhìn lão đại và lão tam xem, nữ nhi đã lớn thế nào rồi? Các con cũng nên cố gắng hơn!”







“Không phải vẫn còn nhị ca sao?”







Vân Khương Mịch lẩm bẩm nói.







“Đừng so với nhị ca con! Cái đồ khốn nạn đó, trãm cũng không trông cậy vào bọn nó có thể mau chóng sinh cho trẫm đứa cháu trai”







Mặc Quốc Thiên vung tay lên, ánh mắt ghét bỏ khó mà che giấu: “Hai đứa nó đều chỉ biết sống phóng túng, cả ngày chẳng làm nên nổi một chuyện đứng đắn gì, thật là khiến cho trâm đau đầu”







Vân Khương Mịch tỏ vẻ tán thành.







Hai người Mặc Hàn Vũ, đúng là chẳng làm được gì, được danh hiệu cơm khô số một.







Cũng khó trách Mặc Quốc Thiên lại thất vọng với bọn họ.







“Được rồi phụ hoàng, chuyện thúc giục sinh con của ngài đã truyền đạt xong rồi, con dâu và Vương gia sẽ cố gắng hơn”







Vân Khương Mịch ngoan ngoãn đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK