Đức phi không phải người ngốc, đương nhiên nghe ra ý muốn châm ngòi ly gián của Triệu Hoàng hậu.
Lời này của bà ta là đang ám chỉ bà, muốn bà tranh sủng với Tính quý nhân!
“Tạ Hoàng hậu nương nương lo lắng, chuyện hầu bệnh vẫn nên để thần thiếp hỏi qua Hoàng Thượng rồi nói sau!” Đức phi mặt vô biểu tình: ân Khương Mịch còn phải điều trị long thể cho Hoàng Thượng, đương nhiên long thể của ngài ấy quan trọng hơn!” Thấy bà không mắc câu, trong lòng Triệu Hoàng hậu cảm thấy không vui. Song, bà ta cũng không biểu lộ ra ngoài: “Một khi đã như vậy thì phải xem quyết định của Đức phi rồi!”
“Bổn cung cũng chỉ có lòng tốt, muốn muội mau hồi phục để hầu hạ Hoàng Thượng thật tốt thôi”
“Đức phi đã nhọc lòng vì lão Thất và tức phụ của lão Thất.
Bổn cung cũng là mẫu thân, cũng có thể hiểu” Bà ta sửa sang lại cổ tay áo thêu hoa văn mẫu đơn, thong thả ung dung tiếp lời: “Vẫn là câu nói lúc nãy của bổn cung, chuyện con cháu đều phải xem ý trời, không vội được!”
“Tuy rằng đã bốn năm mà tức phụ của lão Thất vẫn chưa sinh hạ hài tử. Nhưng chuyện này không đại biểu cho việc sau này cũng không thể” Triệu Hoàng hậu liếc Vân Khương Mịch: “Muội cũng đừng ép hai đứa nhỏ” Những lời này nghe cứ như là vì Vân Khương Mịch mà quở trách Đức phi.
Nhưng khi Vân Khương Mịch nghe vào trong tai lại cảm thấy cứ như có ý khác?
Hệt như Triệu Hoàng hậu đang ám chỉ nàng là một con gà mái không biết đẻ trứng!
Sắc mặt Đức phi lại càng thêm khó coi.
Rõ ràng Triệu Hoàng hậu đang cố ý ly gián quan hệ mẹ chồng nàng dâu của bọn họ…
Tuy rằng Vân Khương Mịch không thích Đức phi, nhưng suy cho cùng bà cũng là mẹ ruột của Mặc Phùng Dương.
Chuyện giữa Triệu Hoàng hậu và Đức phi, nên thân cận với ai hơn nàng vẫn rõ!
Tuy Đức phi đáng giận, nhưng vẫn chưa nổi sát tâm với nàng.
Còn Triệu Hoàng hậu…
Bà ta càng đáng giận hơn, là một người tâm địa độc ác!
Một khi chạm đến lợi ích của bà ta, sợ rằng bà ta sẽ không chút do dự mà diệt trừ người cản đường!
Mặc Phùng Dương và Mặc Vân Khinh, hai người này cũng thuộc hai phe đối lập!
Cho nên nàng và Triệu Hoàng hậu…
Chung quy không phải người cùng đường!
Trong lòng Vân Khương Mịch hiểu rõ, nàng cười nhẹ, đáp: “Mẫu hậu nói rất đúng! Con dâu và Vương gia đều cần mẫu phi quan tâm. Thế nên mẫu phi phải mau chóng khỏe lại”
“Con dâu nguyện ý hầu bệnh mẫu phi, để mẫu phi mau chóng khỏi bệnh” Ngôn từ khẩn thiết, biểu cảm chân thành khiến Đức phi cảm thấy kinh ngạc.
Hình như tiểu tiện nhân này đang đứng về phía bà?
Đức phi không rõ ý tứ của Vân Khương Mịch, cho nên nhất thời không mở miệng.
Chỉ thấy ánh mắt Triệu Hoàng hậu hơi trầm xuống, nhưng rất nhanh lại lộ ra ý cười: “Có những lời này của Minh Vương phi thì bổn cung yên tâm rồi. Ngươi cố gắng hầu hạ Đức phi cho thật tốt” Bà ta ý vị thâm trường nhìn Vân Khương Mịch.
“Nếu đã hầu bệnh, vậy không thể qua loa được! Phải để Đức phi mau chóng bình phục.” Dứt lời, Triệu Hoàng hậu đứng dậy: “Đức phi tính dưỡng cho tốt, ngày mai bổn cung lại đến thăm muội” Triệu Hoàng hậu rời đi.
Bà ta vừa mới đi, Đức phi lập tức cầm gối ngọc trong tay ném ra ngoài: “Quả thực buồn cười!” Nếu Vân Khương Mịch không tránh đúng lúc thì cái gối ngọc đó sẽ trực tiếp đập vào mặt nàng!
Đức phi giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, ghé vào mép giường thở hổn hển: “Những năm gần đây bổn cung nhường nhịn đủ chỗ, vậy mà nàng ta lại cho rằng bổn cung mềm yếu dễ bắt nạt!”
“Còn xúi giục bổn cung tranh sủng với Tĩnh quý nhân!” Ai mà không biết Mặc Quốc Thiên không thích phi tần trong hậu cung tranh sủng?