Mục lục
Truyện Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc - Vân Khương Mịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy ba người Vân Khương Mịch, trong lòng Tân Nghiên Tuyết hơi hồi hộp. Nàng ta biết, nhất định là các nàng đến xem náo nhiệt.



Nhưng điều khiến cho người ta nghỉ hoặc là… vì sao Nam Cung Nguyệt và Chu Vũ Oanh lại đi cùng với Vân Khương Mịch? Từ lúc nào mà mối quan hệ giữa ba người các nàng lại trở nên tốt như vậy?



Ba nữ nhân là đủ cho một vở kịch. Các nàng hội tụ lại với nhau, nhất định sẽ nói xấu nàng ta. Hơn nữa, Tân Nghiên Tuyết hận Vân Khương Mịch đến tận xương tủy từ lâu rồi.



“Doanh vương phi.”



Thấy Tân Nghiên Tuyết đến gần, Vân Khương Mịch mỉm cười chủ động chào hỏi: “Không biết thân thể của Doanh vương phi đã tốt hơn chút nào chưa? Vốn dĩ muốn đến thăm nhưng mẫu hậu hạ lệnh bất kỳ ai cũng không được ra vào phủ Doanh Vương”



“Vì vậy…



“Đa tạ ngươi đã quan tâm, ta khỏe hơn nhiều rồi” Tân Nghiên Tuyết miệng cười nhưng tâm lạnh.



Nàng ta nhìn về phía Chu Vũ Oanh và Nam Cung Nguyệt: “Đại tẩu, nhị tẩu, thật trùng hợp”



“Trùng hợp sao? Là bọn ta cố ý đến đây đó.” Chu Vũ Oanh liếc nhìn nàng ta.



Vì trước đó đã nghe Vân Khương Mịch nói… Tân Nghiên Tuyết sau lưng nói nàng ta là một người ngang ngược không nói đạo lý, vì thế Chu Vũ Oanh không hề có chút hảo cảm nào với nàng ta.



Ngày thường nàng ta đã cảm thấy Tân Nghiên Tuyết rất giả tạo. Hôm nay nhìn lại càng cảm thấy buồn nôn.



Nữ nhân này sau lưng từng nói xấu nàng ta nhiều như vậy, sao trước mặt còn có thể tươi cười đối mặt với nàng ta chứ?



Thấy thái độ của Chu Vũ Oanh không mấy thân thiện, trong lòng Tân Nghiên Tuyết càng thêm chắc chắn, nhất định Vân Khương Mịch đã chia rẽ mối quan hệ giữa các nàng rồi.



“Nhị tẩu, các tỷ muốn đi đâu vậy?” Ý cười trên khuôn mặt của Tân Nghiên Tuyết càng thêm miễn cưỡng.



“Đi xem náo nhiệt!” Chu Vũ Oanh nhanh mồm nhanh miệng: “Doanh Vương nhà các người hồi kinh rồi, vừa mới đến Ngự thư phòng! Vì vậy bọn ta đang muốn chạy đến đó xem xem phụ hoàng xử trí hắn ta thế nào”



Mặt Trần Nghiên Tuyết trắng bợt. Nếu không phải có Tử Thanh đỡ, e răng nàng ta sẽ bị tức đến ngất ngay tại chỗ.



Nàng ta nắm chặt chiếc khăn gấm trong tay: “Nhị tẩu thật biết nói đùa” Mấy chữ này, nghiễm nhiên là từ kế răng rít ra.



“Ta không hề nói đùa với ngươi” Chu Vũ Oanh cười lạnh quét mắt nhìn nàng ta: “Chắc ngươi biết, Doanh Vương phạm phải sai lâm lớn. Nói không chừng toàn bộ chuyện này đều là do ngươi nữa. Vì vậy hôm nay, phụ hoàng nhất định sẽ không dễ dàng tha cho hắn ta đâu”



Thân thể Tân Nghiên Tuyết run lên.



Tất cả chuyện này, đều là Vân Khương Mịch gây ra. Đều do tiện nhân này, chẳng những hại nàng ta sinh non mà còn bị phụ hoàng trách mắng, mẫu hậu trách phạt, Vương gia còn truyền tin về tức giận mắng nàng ta một trận.



Toàn bộ chuyện này đều là vì cái lệnh bài vứt đi đó.



Nếu không phải Vân Khương Mịch ép nàng ta đi trộm lệnh bài thì đâu có xảy ra nhiều chuyện như vậy.



Chu Vũ Oanh nói không sai, hôm nay Vương gia hồi kinh, phụ hoàng nhất định sẽ không dễ dàng tha cho chàng…



Vương gia không dễ thoát, e rằng nàng ta càng không dễ thoát.



Sau khi về Vương phủ, Mặc Vân Khinh nhất định sẽ giết chết nàng ta.



Trong lòng Tân Nghiên Tuyết bắt đầu sợ hãi, sắc mặt hoảng hốt: “Nhị tẩu, phụ hoàng đã sớm hạ lệnh, nữ nhân trong hậu cung không được tùy ý bước vào Ngự thư phòng… Ngay cả muội cũng phải chờ ở bên ngoài”



Ý tại ngôn ngoại chính là hôm nay mấy người các nàng đã chạy một chuyến vô ích rồi, bảo các nàng mau chóng quay về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK