Mười xiên!
Có đủ ăn không?
Vân Khương Mịch: Đang nuôi heo đấy à?
Có ai mười xiên mười xiên kẹo hồ lồ trong một lần không?
Người bán kẹo hồ lô lại kích động đến nỗi đưa luôn cây gậy rơm cho hắn: “Vị này, trên đó có mười một xiên, xem như xiên đó tôi tặng cho tiểu công tử này!”
Mặc Phùng Dương tính tiền không chút do dự.
Phong Bảo được cho sữa liền nhận mẹ, Mặc Phùng Dương mua kẹo hồ lô cho cậu bé, nhanh chóng thu phục được cậu bé.
Một tay của cậu bé cầm xiên kẹo hồ lô, tay còn lại năm lấy Mặc Phùng Dương, hai người ung dung đi ở đằng trước.
Chỉ cần là thứ Phong Bảo để mắt tới, Mặc Phùng Dương cũng không do dự, lập tức mua cho cậu bé.
Vân Khương Mịch cam chịu đi theo, đằng sau là Như Minh đang vác theo cây kẹo hồ lô, còn xách túi lớn túi bé, mồ hôi nhễ nhại.
Mặc Phùng Dương cũng không món quà sinh nhật nào mà anh đặc biệt mong muốn.
Vân Khương Mịch cũng không “cưỡng ép” hắn, cũng không phải mua cho hắn.
Nàng đưa ra quyết định, tối nay sẽ tự mình xuống bếp nấu một bữa tối phong phú, xem như chúc mừng sinh nhật hắn.
Nếu đổi lại thành vài tháng trước, sinh nhật của Mặc Phùng Dương sao?
Nàng không rải thuốc chuột cho hắn, độc chết hắn thì cũng đã nhẹ tay lắm rồi.
Nhưng mấy tháng này, không biết rằng nội tâm của người đàn ông này đã thay đổi hay là tính cách thay đổi. Hắn không những thay đổi hẳn thái độ với nàng, che chở hơn, dùng mọi cách để bảo vệ… trừ lúc thỉnh thoảng có hơi đanh đá.
Mặc Phùng Dương không đặc biệt muốn quà sinh nhật gì.
Xem như nể mặt nhi tử cho hắn một cơ hội vậy!
Trong đầu Vân Khương Mịch nghĩ.
Nhìn sang cửa hàng đá ngọc bên cạnh, nhân lúc hai cha con đang mua diều, Vân Khương Mịch nhanh chóng đi vào cửa hàng.
Đi dạo đến lúc trời gần tối đã xảy ra một chuyện nhỏ “ngoài ý muốn”.
Phong bảo bị người khác đụng trúng.
Nếu là người khác, Mặc Phùng Dương đã kéo tay áo xông lên, muốn lấy mạng của người đụng trúng Phong Bảo, xông tới chặt tay giãm chân người ta rồi.
Thế nhưng người đụng trúng Phong Bảo lại là một nha đầu kháu khỉnh.
Lúc này, Mặc Phùng Dương cảm thấy có hơi khó xử.
Hắn còn chưa kịp cúi người đỡ Phong Bảo dậy, Phong Bảo đã trở mình tự bò dậy, còn võ bụi trên người, không kêu một tiếng.
Vân Khương Mịch vội vàng kiểm tra đầu gối của cậu bé: “Con trai, ngươi không bị thương ở đâu chứ?”
“Không có thưa nương.”
Phong Bảo đeo lại mặt nạ, rồi mới nhìn sang cô bé đã đụng vào mình: “Tiểu nha đầu, đi đường phải cẩn thận chứ!
May mà người bị ngươi đụng ngã là ta, nếu như đụng phải người khác, người ta không chịu bỏ qua thì sao?”
“Tự ngươi cũng té ngã thì phải làm sao?”
Tuổi còn nhỏ như thế nhưng lại giống như người lớn vậy, nề nếp, giảng đạo lý cho cô bé kia.
Phong Bảo bị đụng ngã cũng không khóc, thế mà tiểu nha đầu đụng ngã cậu bé, sau khi bị Phong Bảo “dạy dỗ” lại khóc òa lên!
Hay nhỉ!
Âm thanh này vô cùng đinh tai nhức óc.
Giống như mấy dây pháo đồng loạt nổ vang bên tai.
Lực xuyên thấu này khó mà hình dung được.
Tóm lại, ánh mắt của người đi đường nhìn nhóm người Vân Khương Mịch giống như đang nhìn “tên lừa gạt” vậy.
Vân Khương Mịch vẫn luôn cảm thấy Phong Bảo quá mập.