Thân thể Tôn Trọng Mạnh cứng đờ.
Muội muội chọc phải vị Minh Vương phi này?
Hôm nay hăn ta là thay nàng ta nhận hậu quả?
“Ném ra khỏi cung”
Vân Khương Mịch nhìn thân thể run rẩy ngã trên mặt giống như một vũng bùn nhão của Tôn Trọng Mạnh mà ghét bỏ, lệnh cho Ngự Lâm quân.
Tôn Trọng Mạnh cứ vậy mà bị mang đi.
Hắn ta bất ngờ tiến cung, xuất cung càng thêm bất ngờ.
Thẳng người tiến vào, nằm ngang đi ra.
Dương dương tự đắc tiến cung và đầy bụi đất bị ném khỏi cung.
Khi tin tức này truyền đến tai Tôn đáp ứng, nàng ta như hoá điên, nhanh chóng chạy đến Ngự thư phòng.
Tiện nhân Vân Khương Mịch này!
Hành hạ nàng ta là được rồi, tại sao phải ra tay ác độc như thế với ca cat Ngự thư phòng lúc này, Vân Khương Mịch ngồi đối diện với Mặc Quốc Thiên, đang thưởng thức trà.
Trên mặt nàng tràng đầy vẻ thong dong tự tại hoàn toàn không có dáng vẻ tàn nhãn và lạnh lùng vừa rồi.
“Phụ hoàng, trà này rất ngon! Nhi tức phải mặt dày xin một ít để bản thân tự uống hoặc làm quà tặng người khác cũng được”
“Con còn dám nói!”
Mặc Quốc Thiên hừ lạnh: “Dám xin trà của trẫm làm quà tặng?”
Lá gan cẩu không nhỏ nha!
Tuy nói như vậy, ông ta vẫn dặn dò Tô Bính Thiện chuẩn bị một chút, đợi Vân Khương Mịch xuất cung thì mang về.
“Trà cũng uống rồi, bây giờ có phải là nên nói cho trãm biết đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Mặc Quốc Thiên đặt chén trà xuống, ý vị thâm sâu nhìn nàng: “Con đừng cho rằng trẫm già mà hồ đồ! Con gây khó dễ cho Tôn Trọng Mạnh kia trước Ngự thư phòng là muốn làm bè”
“Rõ ràng là muốn giết gà dọa khỉ! Con làm sao để báo cho con khỉ đó?”
Dám ở trước Ngự thư phòng chém giết người, Vân Khương Mịch nàng là người đầu tiên!
Mặc Quốc Thiên không kìm được thầm nghĩ, có phải là ông ta đã quá dung túng nha đầu này rồi không?
Nhưng nghĩ lại, đã dung túng lâu như vậy rồi còn biết làm sao nữa?
Chỉ có thể tiếp tục dung túng chứ sao.
“Tiểu hầu đó dám tính kế với Lệ Nga”
Vân Khương Mịch cũng không giấu diếm, thẳng thắn nói: “Phụ hoàng, Lệ Nga đến trước mặt con khóc một trận. Nói là Tôn Tam Đỡ không có đạo đức lại dám thổi gió bên tai người, đem Lệ Nga gả cho Tôn Trọng Mạnh, ca ca của nàng ta!”
“Đây là cái đạo lý gì?”
“Lệ Nga là công chúa hoàng thất, thiên chỉ kiều nữ. Tuy Tôn Trọng Mạnh là chỉ tử của thị lang nhưng lại là tên vô lại ngoài chợt”
Vân Khương Mịch tỏ vẻ tức giận: “Cho dù tổ tiên mười đời của Tôn gia cũng không xứng với Lệ Nga, người thấy đúng không?
“Huống chỉ, Tôn Trọng Mạnh còn lớn hơn Lệ Nga gần mười tuổi! Còn độc ác giết chết mấy người thê tử trước đó! Nam nhân như thế nên bị đánh chết băm ra cho chó ăn!”
Mặc Quốc Thiên bất lực: “Còn không phải sao! Nàng khóc hết nước mắt nước mũi, con đau lòng muốn chết”
Nga tới khóc lóc với con?”
Vân Khương Mịch chẹp miệng: “Ai bảo phụ hoàng không làm chủ cho Lệ Nga chứ? Vậy chỉ đành tẩu tẩu là con đây ra mặt giúp nàng thôi!”
Nghe vậy, Mặc Quốc Thiên càng thêm bất lực: “Trẫm chưa từng có ý định đem nó gả cho Tôn Trọng Mạnh, làm chủ chuyện gì cho nó?”
Ông ta đường đường là Hoàng đế, sao có thể là người ngu ngốc như thế?
Chỉ vì lời gió thổi bên tai của Tôn đáp ứng mà vội gả tiểu công chúa ông ta yêu thương cho một tên vô lại ngoài chợ sao?