Đã sớm mài dũa một Thục phi “sắc bén” thành một “viên đá tròn” nhãn bóng.
Hậu cung này, nên do hoàng hậu như bà ta nắm quyền.
Cho dù là thái hậu thì đã sao?
Thục phi ăn trên ngồi trước thì đã thế nào?
Hoặc là Đức phi, được Mặc Quốc Thiên đặt trong lòng thì có thể làm gì?
Chỉ cần có bà ta một ngày, thì thái hậu mãi mãi cũng không thể trở về cung. Thục phi và Đức phi, vĩnh viễn chỉ có thể làm phi, không thể vượt qua được hoàng hậu này!
Tất cả mọi thứ đều nằm trong tâm kiểm soát của bà ta!
Chỉ cần Vân Ngọc Linh hạ sinh hoàng trưởng tôn thì địa vị của bà ta càng thêm vững vàng hơn!
Triệu hoàng hậu nhếch môi, lộ ra vẻ dương dương tự đắc.
Sau khi hạ tảo triều, Mặc Quốc Thiên nhìn thấy Vân Khương Mịch ngổn ngang trăm mối bên lòng trong Ngự thư phòng.
Mặc Phùng Dương, Mặc Vân Đức và cả Mặc Hàn Vũ cũng theo sau.
“Khương Mịch, ngươi cũng ở đây à?”
Mặc Hàn Vũ mỉm cười chào hỏi nàng, Mặc Vân Đức chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào, không nói chuyện với nàng.
Nàng liếc nhìn Mặc Phùng Dương một cái, đưa mắt ra hiệu với hắn.
Cặp phu thê nhựa này vẫn có sự hiểu biết ngầm.
Mặc Phùng Dương lập tức nói: “Phụ hoàng, vì bên phía Ngũ Quân doanh còn có một số chuyện phải giải quyết, hay là để đại ca và nhị ca đi xử lý trước”
Nghe ra hắn cố ý kêu Mặc Vân Đức và Mặc Hàn Vũ đi ra, Mặc Quốc Thiên liếc nhìn hắn một cái.
“Hai ngươi lui xuống trước đi”
Ông ta lạnh nhạt nói: “Nếu lần sau lại xảy ra loại chuyện này, trẫm sẽ lột da của hai ngươi ra làm đệm ghế!”
Mặc Vân Đức vội vàng cúi đầu đáp lại.
Mặc Hàn Vũ rùng mình, cười nói: “Phụ hoàng, muốn lột da thì lột của đại ca đi! Thịt của nhi thần quá dày, sẽ có chút khó khăn nếu muốn lột da”
Mặc Vân Đức: Quả thật là đệ đệ tốt của hắn ta!
“Trãm đang cười đùa cợt nhã với ngươi à? Cút ngay”
Mặc Quốc Thiên tức giận vung tay.
“Vâng, phụ hoàng.”
Hai huynh đệ kính cẩn lui ra ngoài, vừa mới ra khỏi cửa Ngự thư phòng liền nghe thấy tiếng cãi vã vang lên ở ngoài cửa.
Tuy nhiên, nghe giọng thì chỉ có một mình Mặc Hàn Vũ tìm Mặc Vân Đức gây gổ…
“Nói đi, hai ngươi có chuyện gì?”
Mặc Quốc Thiên ngồi xuống, nặng nề liếc nhìn hai người một cái.
“Phụ hoàng”
Thấy tâm trạng của lão đại gia này hôm nay không tốt lắm, Vân Khương Mịch nở nụ cười niềm nở: “Chính là như vậy, nhi tức và vương gia đã bàn bạc với nhau, ít hôm nữa…”
Vẫn chưa nói hết lời thì Tô Bính Thiện đã đi vào Ngự thư phòng với sắc mặt vội vã.
“Hoàng thượng, hoàng thượng, chuyện lớn chẳng lành rồi!”
Ông ta thở hổn hến, sắc mặt hốt hoảng, trán đầm đìa mồ hôi.