Mục lục
Truyện Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc - Vân Khương Mịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vòng ngọc đang nhắc nhở Vân Khương Mịch có nguy hiếm!



‘Sác mặt của nàng biến đối, giữa các ngón tay lặng lẽ xuất hiện mấy chục cây ngân châm.



Ngoài đường không một bóng người, chỉ có gió đêm cuốn những lá cây ở trên mặt đất.



‘Vân Khương Mịch nhạy cảm ngửi thấy mùi nguy hiểm, nàng căn cứ vào tiếng gió phán đoán ra quanh đây trốn bao nhiêu người… Cũng không biết là ai, coi nàng như là cái định trong mất cái gai trong thịt Người ở đây thế mà lại rất nhiều!



Trong lòng nàng đọc thầm một câu “Đồ cần thiết”, không gian đại ca đã nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi.



“Đi ra đi, núp núp thế này thì nhàn chán quá đấy?”



Giọng nói lành lạnh của Vân Khương Mịch vang vọng trên phố.



“Minh Vương phi quả nhiên là nữ trung hào kiệt! Cô nương bình thường gặp phải tình huống như thế này sẽ là sẽ bị dọa cho sợ rồi” Tiếng võ tay ở phía sau vang lên.



‘Vân Khương Mịch quay người nhìn qua, là một gã mặc áo đen che mặt.



“Trên vai hẳn ta có vác đao, bước chân lười biếng, xem ra hoàn toàn coi thường Vân Khương Mịch: “Các huynh đệ, đều ra đây đi! Vị Minh Vương phi này gan lớn lầm, sẽ không sợ đâu”



Lời của hẳn ta vừa dứt, mười mấy tên mặc áo đen xuất hiện, che mặt không nhìn thấy rõ tướng mạo.



“Ôi, vẫn thực coi trọng ta! Là ai bảo các người tới?”



Trên mặt Vân Khương Mịch mang theo nụ cười, trong lòng lại không hề buông lỏng cảnh giác.



“Minh Vương phi, cầm tiền của người ta thay người ta trừ tai họa! Người đến Âm Tào Địa Phủ cũng đừng trách chúng ta, đến lúc đó người sẽ biết được là ai muốn giết người?



Người áo đen cầm đầu, chỉ có một con mắt, trông rất hung ác.



Bọn chúng gọi hắn ta là Độc Nhãn Long.



Độc Nhãn Long vung đao lớn lên: “Nghe nói Minh Vương phi cũng biết chút công phu võ thuật”



“Không biết người đồng ý để chúng ta cùng lên, hay là đánh đơn đây? Dù sao cũng là một mỹ nhân như hoa như ngọc, mấy huynh đệ chúng ta cũng là người thương hoa tiếc ngọc…”



‘Vừa mới dứt lời, Vân Khương Mịch lại đánh đòn phủ đầu!



Ngân châm trong tay của nàng, không tiếng động bay ra ngoài, nhanh, chuẩn xác, tàn nhẫn đâm trúng người mặc áo đen bên cạnh Độc Nhãn Long, Ngân châm đâm trúng cổ, người áo đen kêu rên lên một tiếng, mềm nhũn ra rồi ngã xuống Độc Nhãn Long bị dọa lập tức “Kim Kê Độc Lật “Minh Vương Phi thực sự là khiến người ta không ngờ tới!”



Độc Nhãn Long kinh ngạc nhìn nàng một cái: “Xem ra chúng ta phải cùng lên thôi, dù sao Minh Vương phi cũng không sợi”



“Các huynh đệ, tiến lên!”



Hắn ta vung tay lên, mấy người áo đen đồn dập xông lên.



‘Vân Khương Mịch từ trong không gian, lấy ra một bình… bình xịt phòng lang!



Thấy ai không hợp mắt thì xịt người đó, xịt bên này xịt bên kia. Không ra được mấy giây, mười mấy tên mặc áo đen hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xông lên đã đồn dập ngã xuống đất.



Chỉ còn lại Độc Nhãn Long đang cầm cây đao lớn, đứng im tại chỗ giương mất lên nhìn.



Người áo đen ngã trên mặt đất tới tấp dụi mắt, ở trên mặt đất gào lên tiếng đau đớn.



‘Vân Khương Mịch ngâm chuẩn vào Độc Nhãn Long: “Độc Nhãn Long đại ca, muốn nếm thử mùi vị của bình xịt phòng lang của ta không?



Hắn ta chỉ có một mắt, xịt càng dễ dàng!



“Ta, ta không…”



“Muốn” còn chưa nói ra, Vân Khương Mịch đã ấn vào van!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK